Đuổi lui tất cả cung nhân, đặt cây sáo ở khóe miệng thổi một khúc, quả nhiên một con chim bồ câu trắng dừng ở bên cửa sổ, nàng cười nhạt một tiếng, bỏ cây sáo vào bên hông. Cột một phong thơ vào trên chân chim bồ câu trắng, cho phép nó cất cánh: "Đi!" Trong nháy mắt chim bồ câu bay cao, Lục Nhi bưng đồ ăn tiến vào, nàng len lén nhìn ngoài cửa sổ một cái, liền hơi cúi đầu, không nói một lời. Để đồ ăn xuống, Lục Nhi nhìn hoàng hậu vẫn đứng ngơ ngác cạnh cửa sổ, nói: "Nương nương, mệt mỏi cả ngày, ăn một chút gì!" Dao nhi từ từ xoay người, đi về phía trước bàn, nhàn nhạt cười, nói: "Lục Nhi ngồi xuống cùng nhau ăn!" ngay sau đó ngồi xuống. Lục Nhi nhăn nhăn nhó nhó không chịu ngồi: "Nương nương, không thể." "Ngồi xuống, một mình ta ăn không có khẩu vị!" hôm nay toàn bộ ý định của Dao nhi đều ở trên người Hoàng Phủ Hiên phương xa, không biết hắn ăn chưa? Ngủ ngon? Lục Nhi rốt cuộc là người sảng khoái, thấy hoàng hậu kiên trì, nàng cũng không giằng co, Lục Nhi ngồi xuống, hỏi: "Nương nương phiền lòng là vì hoàng thượng?" "Ừ! Chiến sự phía trước khó khăn, không biết hoàng thượng như thế nào?" Dao nhi ưu thương khép mi mắt, không để cho bất luận kẻ nào thấy bi thương trong mắt nàng! Nghe vậy, Lục Nhi chẳng những không lo lắng, ngược lại vui mừng cười cười nói: "Nương nương, gần đây ngài luôn nhớ tới hoàng thượng, nương nương nhất định là thích hoàng thượng!" "Vậy sao? Ta không chú ý!" Dao nhi nhẹ giọng hỏi ngược lại, gần đây bận chuyện trong cung, nàng không quá chú ý lòng của mình. Hôm nay nghe Lục Nhi nhắc tới, giống như đúng là có chuyện như vậy! "Nương nương không cần ưu phiền, đây là chuyện tốt! Mặc dù Lục Nhi đi theo nương nương không lâu, nhưng ân tình của nương nương đối với Lục Nhi, Lục Nhi ghi nhớ trong lòng. Hơn nữa Lục Nhi nhìn ra được tình ý của hoàng thượng đối với nương nương, Lục Nhi hi vọng nương nương hạnh phúc!" Lục Nhi thản nhiên nói ra suy nghĩ đăm chiêu trong lòng. Nghe Lục Nhi một phen, Dao nhi cũng lâm vào trầm tư, quả thật, Hiên đối nàng từng ly từng tý rõ mồn một trước mắt, đều là nhà đế vương vô tình, nhưng Hiên đối với nàng, không phải cưng chiều của đế vương, mà là tình yêu của nam nhân bình thường. Người không phải là cỏ cây ai có thể vô tình, có lẽ nàng sẽ từ từ dời tình tới hắn! Trên núi Thiên Tiên, trong một căn nhà tranh. Hai vị tiên phong đạo nhân ngồi đối diện đánh cờ, người này chính là Linh Cơ Tử sư phụ Dao nhi và sư thúc Linh Dược Tử. "Ta thắng, ha ha ha..." Linh Dược Tử thả cờ xuống, đột nhiên phá hỏng đường của Linh Cơ Tử. Vui vẻ cười lớn. Linh Cơ Tử thả ra con cờ trong tay, đưa tay sờ sờ chòm râu trắng, không nói một lời, chợt lỗ tai khẽ nhúc nhích, nghe được thanh âm ‘ cô cô cô ’, ông nhẹ nhàng nâng tay, chim bồ câu liền rơi vào trong tay ông. Ông mở thư dưới chân chim bồ câu ra, xem từng chữ từng câu, giữa hai lông mày lộ ra nụ cười vui vẻ. Ông khẽ gật đầu. Nụ cười làm cho người ta không rõ chân tướng. Linh Dược Tử tràn đầy nghi vấn, nói: "Chuyện gì cao hứng như thế?" "Ha ha ha.... Chuyện tốt, chuyện tốt, chuyện cực tốt!" Linh Cơ Tử Cao hứng quên hết tất cả rồi, chọc cho Linh Dược Tử rất hiếu kỳ, thân thể lại gần, muốn thăm dò tột cùng, nhưng lại không thấy được nội dung. Linh Dược Tử hỏi nữa: "Rốt cuộc chuyện gì?" Linh Cơ Tử cũng không thừa nước đục thả câu, khẽ vuốt râu bạc, cười đắc ý nói: "Rồng về trời, phượng về tổ. Lúc long phượng hòa minh không còn xa!" Linh Dược Tử vừa nghe lập tức hiểu nguyên do ở trong đó, cũng vui vẻ lên mặt, cao hứng nói: "Nói như vậy đồ đệ bảo bối kia của huynh thông suốt?" Linh Cơ Tử gật đầu liên tục, nói sơ nội dung trong thơ: "Dao nhi bảo ta phái người tương trợ Hoàng Phủ Hiên, đây là lần đầu tiên Dao nhi muốn nhờ sư phụ, hơn nữa còn là vì Hoàng Phủ Hiên. Đệ nói xem đây có phải là chuyện tốt không?" "Chuyện tốt, đương nhiên là chuyện tốt, năm đó huynh hao tổn tâm cơ tạo nhân duyên, theo ý trời, không phải là vì ngày nay sao?" Linh Dược Tử nói tình lý trong đó, chuyện năm đó ít người biết. Thiên cơ không thể lộ, chẳng lẽ Linh Cơ Tử nghịch thiên mà đi, không sợ bị trời phạt? Nhưng sự thật tuyệt không phải như thế, suy nghĩ của Linh Cơ Tử bay đến ba năm trước đây, ông vốn là người tu tiên, có một ngày, trong lúc vô tình ông vào một cái sơn động, bên trong có một bức họa trân quý, một công tử tuấn mỹ và một tuyệt đại giai nhân ôm nhau, thâm tình nhìn nhau. Phía trên đề thơ: Thế giới có giai nhân Đầy sao lượn quanh trăng sáng Giai nhân tới như thế Phượng Hoàng về trời xanh Lúc đó ông không nghĩ ra ý nghĩa trong đó, trải qua mấy phen châm chước, ông rốt cuộc hiểu rõ, cô gái này là do trời an bài, được nữ nhân này có thiên hạ. Vì vậy ông tự chủ trương vẽ lại nữ tử này, vốn tưởng rằng sẽ bị trời phạt, nhưng sự thật chứng minh, hành động lần này là chính xác. Hơn nữa ông tin chắc, tương lai hai nước Minh Nguyệt nhất định vì nàng mà có một phen sóng gió, nhưng bởi vì nàng mà quốc thái dân an, vạn thế lâu dài. Linh Dược Tử khẽ gật đầu, hiểu dụng tâm lương khổ của sư huynh, nữ tử này là người trời định, tự nhiên có trời cao che chở. Bọn họ không thể làm, chỉ có yên lặng theo dõi biến hóa. Linh Dược Tử hỏi: "Sư huynh có tính toán gì không? Giúp hay không giúp?" "Giúp, dĩ nhiên giúp, nếu bọn họ có thể sớm ngày tu thành chánh quả, chúng ta cũng coi như không phụ ý trời!" Linh Cơ Tử nặng nề gật đầu, đồ nhi có cầu xin, ông không thể không giúp. Dù nói như thế, Lưu Quân Dao và Hoàng Phủ Hiên là một đôi bích nhân Nguyệt lão tạo nên, nhưng trời cao luôn giày vò bọn họ một phen, cùng trải qua sống chết đau khổ như vậy, mới có thể quý trọng hạnh phúc không dễ có. Ngày kế, Linh Cơ Tử lập tức cho gọi môn nhân, phái ra một người võ nghệ cao cường âm thầm bảo vệ Hoàng Phủ Hiên, cũng lập tức viết một lá thư báo cho Lưu Quân Dao. Lúc nhận được tin, trái tim treo cao của nàng rốt cuộc rơi xuống. Đuôi lông mày giương nhẹ, khóe miệng hiện ra một đường cong hơi nhỏ, ánh mắt lấp lánh nhìn về phương xa, có sư phụ giúp một tay, Hiên không lo ngại tính mệnh rồi. Lúc này, Lục Nhi hấp tấp chạy vào, thở hổn hển nói: "Nương nương, Tiểu Lâm Tử có chuyện cầu kiến!" Nàng từ từ cất thư xong, chậm rãi đi lên trước, nói: "Cho hắn đi vào!" "Dạ!" Lục Nhi lĩnh mệnh ra cửa, đợi lúc Tiểu Lâm Tử đi vào, nàng đã ngồi ở trước bàn, lạnh nhạt thưởng thức trà, Tiểu Lâm Tử lễ bái: "Nô tài tham kiến hoàng hậu nương nương!" "Đứng lên! Có chuyện gì bẩm báo?" Nàng nhẹ nhàng để trà xuống, dịu dàng hỏi. "Tạ nương nương! Minh quốc có thám tử báo lại, Dạ Quân quấy nhiễu biên cảnh Minh quốc, Minh quốc tổn thất thảm trọng. Cảnh vương gia đã tự mình lãnh binh đi kháng địch!" Tiểu Lâm Tử nhíu chặt mày, mặc dù không biết rõ hành động này có ảnh hưởng gì với Nguyệt quốc, nhưng Tiểu Lâm Tử cũng không dám phớt lờ. Dao nhi đứng dậy, chậm rãi dạo bước, không nói một lời, Lục Nhi và Tiểu Lâm Tử liếc mắt nhìn nhau, khẽ mở miệng ra nhưng lại không nói gì. Hai người lo lắng nhìn hoàng hậu, hi vọng hoàng hậu có thể ra quyết định. Nhưng hoàng hậu không biết đang suy nghĩ gì, thần sắc nặng nề. Gật đầu khép mắt, cả bên trong phòng tràn đầy hơi thở nặng nề, ép tới người thở không nổi. Khi Lục Nhi và Tiểu Lâm Tử gấp không thể chờ, nàng rốt cuộc lên tiếng, nàng chợt xoay người, ống tay áo nhẹ nhàng phất, tiếng uy nghiêm vang lên: "Nhanh đi dò tiếp, có tin tức gì lập tức báo lại!" Tiểu Lâm Tử không dám dừng lại, nói: "Nô tài đi ngay!" vừa dứt lời, bóng dáng vội vàng của Tiểu Lâm Tử liền biến mất không thấy. Lục Nhi khẽ cau mày, đứng ở một bên, không biết nên như thế nào cho phải!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]