Đuổi lui tất cả cung nhân, đặt cây sáo ở khóe miệng thổi một khúc, quả nhiên một con chim bồ câu trắng dừng ở bên cửa sổ, nàng cười nhạt một tiếng, bỏ cây sáo vào bên hông. Cột một phong thơ vào trên chân chim bồ câu trắng, cho phép nó cất cánh: "Đi!"
Trong nháy mắt chim bồ câu bay cao, Lục Nhi bưng đồ ăn tiến vào, nàng len lén nhìn ngoài cửa sổ một cái, liền hơi cúi đầu, không nói một lời.
Để đồ ăn xuống, Lục Nhi nhìn hoàng hậu vẫn đứng ngơ ngác cạnh cửa sổ, nói: "Nương nương, mệt mỏi cả ngày, ăn một chút gì!"
Dao nhi từ từ xoay người, đi về phía trước bàn, nhàn nhạt cười, nói: "Lục Nhi ngồi xuống cùng nhau ăn!" ngay sau đó ngồi xuống.
Lục Nhi nhăn nhăn nhó nhó không chịu ngồi: "Nương nương, không thể."
"Ngồi xuống, một mình ta ăn không có khẩu vị!" hôm nay toàn bộ ý định của Dao nhi đều ở trên người Hoàng Phủ Hiên phương xa, không biết hắn ăn chưa? Ngủ ngon?
Lục Nhi rốt cuộc là người sảng khoái, thấy hoàng hậu kiên trì, nàng cũng không giằng co, Lục Nhi ngồi xuống, hỏi: "Nương nương phiền lòng là vì hoàng thượng?"
"Ừ! Chiến sự phía trước khó khăn, không biết hoàng thượng như thế nào?" Dao nhi ưu thương khép mi mắt, không để cho bất luận kẻ nào thấy bi thương trong mắt nàng!
Nghe vậy, Lục Nhi chẳng những không lo lắng, ngược lại vui mừng cười cười nói: "Nương nương, gần đây ngài luôn nhớ tới hoàng thượng, nương nương nhất định là thích hoàng thượng!"
"Vậy sao? Ta không chú ý!" Dao nhi nhẹ giọng hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phi-tai-gia-quan-than-phan-tranh/1575744/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.