Hạnh phúc sẽ không bao giờ có, đau khổ gần trong gang tấc.
Đuôi lông mày của nàng hơi xệ xuống, khép mắt. Trong giọng nói tràn đầy không xác định: "Mẫu hậu, con nên làm cái gì?"
Thái hậu từ ái nhìn vào hai mắt của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc trên đầu nàng, dịu dàng nói: "Mẫu hậu sẽ không miễn cưỡng con, nhưng hi vọng con có thể lưu ý người bên cạnh, không cần luôn sống ở quá khứ. Đắm chìm ở trong sự chờ đợi không có kết cục, như vậy không chỉ đả thương mình, cũng tổn thương người bên cạnh."
Dao nhi nghiêng tai yên lặng nghe, từng chữ từng câu Thái hậu nói nện vào đáy lòng nàng, cũng làm cho kiên trì của nàng dao động, suy tư một lát, nàng nặng nề gật đầu, nâng lên nụ cười ngọt ngào, đuôi lông mày giản ra, nàng nói: "Lời của mẫu hậu Dao nhi ghi nhớ trong lòng, đại điển phong hậu con đã bước ra bước đầu tiên, sau này con nhất định cũng sẽ bước ra rất nhiều bước nữa."
Lời này của nàng coi như là cam kết, cũng coi như cho Hoàng Phủ Hiên một cơ hội.
Thái hậu vui mừng cười, sự giữ gìn của nhi tử quả nhiên không sai, làm mẫu thân nên bà cao hứng vì nhi tử, lời nói của Thái hậu nghẹn ngào ở trong cổ họng, nước mắt đảo quanh trong mắt, đây là cực vui mà khóc! Bà kích động đến lời nói cũng nói không rõ ràng lắm: "Dao nhi.... Con có thể nghĩ như vậy, mẫu hậu thật cao hứng thay các con! Mẫu hậu hi vọng các con nắm tay đến già!"
"Cám ơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phi-tai-gia-quan-than-phan-tranh/1575743/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.