Minh Nguyệt hô hấp có chút khó khăn, trên trán rỉ ra một tầng mồ hôi mỏng, vết thương trên cổ tay vẫn còn, hắn tái mặt nói, "Tục danh của sư phụ há lại để ngươi có thể kêu tùy tiện sao?"
Tử y cười lạnh, vừa nhìn bộ dáng này của Minh Nguyệt, cũng biết thân thể hắn suy yếu, giờ phút này động thủ, khẳng định hắn không phải là đối thủ của mình, nghĩ vậy nhưng vẫn án binh bất động, quan sát hắn hồi lâu, thấy hắn không phải cố tình làm như vậy, hơn nữa, vết thương trên cổ tay hắn nghiêm trọng như vậy, sợ là mất máu quá nhiều.
Trường kiếm trong tay ra khỏi vỏ, Minh Nguyệt ngồi trên giường, đang chuẩn bị mang giày, bên tai thoáng nghe tiếng gió, hắn khẽ nghiêng đầu, tránh thoát trường kiếm, hai chân nhảy ra sau, người lăn vào bên trong giường, tử y từng bước từng bước ép sát, Minh Nguyệt không còn chỗ để trốn.
Dải lụa mềm trong tay áo hắn không có bất cứ tác dụng gì, hơn nữa, hắn mất máu quá nhiều, sau mấy lần giao đấu, bị tử y bắt, trường kiếm lạnh lẽo kề trên cổ Minh Nguyệt, lạnh lẽo nói, "Ngươi cùng Bạch Ly Nhược làm những chuyện xấu hổ kia, ta muốn chính miệng ngươi nói cho Thần nhi, để hắn thấy rõ ràng bộ mặt giả mù sa mưa của Bạch Ly Nhược".
Minh Nguyệt cười khổ, dường như không e ngại trường kiếm trong tay tử y, lắc đầu nói, "Sao ngươi phải khổ sở như vậy, bây giờ đã không có bất kỳ chuyện gì có thể chia rẽ bọn họ, Ly Nhược là một nữ tử tốt, sao ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phi-khuynh-thanh-cua-vuong-gia/1487904/chuong-257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.