Khi Bạch Ly Nhược tỉnh lại, đã là ban đêm, trăng trong như nước, từ cửa sổ chiếu nghiêng xuống, ánh trăng mông lung che bóng Phong Mạc Thần đang ngồi, hắn nắm tay trái của nàng, gương mặt tuấn tú chìm trong bóng tối, không thấy rõ sắc mặt.
Lông mi Bạch Ly Nhược khẽ run, chậm rãi mở hai mắt ra, thanh âm từ tính của Phong Mạc Thần vang lên bên tai nàng, "Nhược nhi, sao nàng ngốc như vậy? Sao lại thương tổn tới mình?"
Bạch Ly Nhược nhìn gương mặt tuấn mỹ của Phong Mạc Thần, môi mềm run rẩy, "Thần, thiếp chưa chết sao?"
Phong Mạc Thần mỉm cười, giơ tay vén tóc cho nàng, con ngươi hắn thâm thúy nhìn ánh mắt trong veo mà mờ mịt của nàng, nhếch môi nói, "Nàng không chết, có ta ở đây, làm sao nàng chết được?
Bạch Ly Nhược muốn ngồi dậy, lại một hồi choáng váng, Phong Mạc Thần đỡ nàng, đặt gối mềm sau lưng nàng, sắc mặt nàng trắng bệch như tờ giấy, môi mềm không có chút huyết sắc, chỉ có cặp mắt lấp lánh, sáng chói như lưu ly.
Nàng nhích lại gần Phong Mạc Thần, hắn thoải mái lên giường nằm ở bên cạnh nàng, hắn ôm bả vai nàng, để nàng tựa vào trong ngực mình, kéo chăn mỏng đắp lên trên người hai người.
"Thần, không phải chàng đang cùng Nhan Tiểu Ngọc thành thân sao?". Bạch Ly Nhược hỏi ra nghi hoặc lớn nhất trong lòng nàng, ánh mắt nhìn cổ tay mình, băng gạc thật dày, nàng chợt cảm thấy đau.
"Ta cưới nàng ấy, chỉ là kế tạm thời, định sau khi trừ được kỳ độc, sẽ đi tìm nàng, ai biết nàng......". Phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phi-khuynh-thanh-cua-vuong-gia/1487903/chuong-256.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.