Bạch Ly Nhược co rúc ở một góc, bất lực cắn chặt môi dưới, Minh Nguyệt đi tới bên cạnh nàng, muốn đỡ nàng dậy, lại bị nàng hất ra, nàng tức giận đánh hắn, "Khốn kiếp, ngươi biết rõ trong động có cóc, ngươi muốn hại chết ta, khốn kiếp!"
Minh Nguyệt cau mày, mặc cho nàng đánh mắng, lúc lâu, nàng đánh mệt, khóc, nước mắt trong suốt chảy ra từ tròng mắt u tối, nàng thút thít, "Tại sao ngươi muốn khi dễ ta, tại sao đám người các ngươi, ai cũng đều đối với ta như vậy? Ta đã làm sai điều gì?"
Minh Nguyệt thở dài, đi tới bên cạnh nàng, nắm bả vai của nàng, để nàng tựa vào trong ngực của mình, nước mắt của nàng rơi vào bên trong cổ áo của hắn, tim của hắn, cũng rung động theo, vỗ lưng của nàng, nhẹ giọng an ủi, "Thật xin lỗi, đừng nóng giận, mặc dù là ta cố ý, nhưng mắt của nàng, nhất định phải có tứ đại độc vật làm thuốc dẫn, sau này sẽ không sao nữa, đừng nữa khóc......"
Bạch Ly Nhược khóc càng thêm thương tâm, mới vừa vòng một vòng qua Quỷ Môn quan (cửa âm phủ),nàng mới đột nhiên hiểu được, thì ra nàng còn quyến luyến sinh mạng của mình, nàng đánh Minh Nguyệt, khóc như một hài tử vô dụng, Minh Nguyệt đưa tay khẽ vuốt gương mặt của nàng, giúp nàng lau nước mắt, hắn thản nhiên nói, "Ly Nhược, nếu như, nàng không thể ở chung một chỗ cùng sư huynh, sau này, để cho ta chăm sóc nàng, có được không?"
Bạch Ly Nhược nghẹn ngào, bả vai run rẩy, nàng từ trong lòng hắn giương khuôn mặt nhỏ nhắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phi-khuynh-thanh-cua-vuong-gia/1487893/chuong-246.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.