Bạch Ly Nhược có chút hối hận, tin Minh Nguyệt, cư nhiên thật sự cùng hắn cùng đi đến Bắc Mạc, nàng mang theo quần áo mùa đông ở nơi này căn bản cũng không mặc được, trên người mặc một y phục mỏng nhất cho mùa thu, nóng làm nàng chảy mồ hôi ròng ròng, nàng lau mồ hôi trên trán, thở dốc nói, "Minh Nguyệt tối hôm qua ngươi đi đâu? Ta đến phòng của ngươi tìm ngươi, căn bản ngươi không ở đấy."
Minh Nguyệt cười cười, cầm một nhánh cây gõ trên mặt đất, hắn vừa đi vừa buông lỏng nói, "Đi nơi nam nhân sẽ đi, sao, ngươi hỏi để làm gì?"
Bạch Ly Nhược vỗ miệng, đi theo sau hắn có chút không theo kịp bước chân của hắn, lẩm bẩm, "Ta có thể đi về trước không, nơi này nóng quá, trên đường nhất định sẽ có dã thú lui tới."
"Vậy ngươi liền cả đời đừng nghĩ gặp lại sư huynh!" Minh Nguyệt nhàn nhạt, vẫn đi về phía trước.
Bạch Ly Nhược giơ tay áo lau mồ hôi trên trán, "Vậy ngươi lôi kéo ta đi, dùng khinh công, chợt bay một cái đi, có thể không?"
"Ta không có bản lãnh cao như vậy, ít nhất phải đi mất ba ngày mới hết Tùng Lâm, lấy thể trọng của ngươi, ta lôi kéo ngươi nhiều nhất chỉ bay hai canh giờ liền sức cùng lực kiệt rồi."
"Vậy ngươi lôi kéo ta, trước bay hai canh giờ, sau đó chúng ta sẽ tiếp tục đi bộ, chờ ngươi có sức rồi, chúng ta bay nữa, như vậy là được mà?"
"Chủ ý rất tốt, chờ lúc ta sức cùng lực kiệt đi bộ, gặp dã thú, hai người chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phi-khuynh-thanh-cua-vuong-gia/1487892/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.