"Phong Mạc Thần, tại sao vĩnh viễn ngươi không học được cách tôn trọng người khác, trước đây ở Thần vương phủ ngươi tìm mọi cách vũ nhục ta, khi ta trở thành hoàng hậu ngươi trăm phương ngàn kế lợi dụng ta, giờ ta cũng chỉ là một quân cờ trong số nhiều quân cờ trong tay ngươi, ngươi hãy để lại sự tôn nghiêm cuối cùng cho ta, như vậy cũng không được sao?" Bạch Ly Nhược than thở khóc lóc, ánh mắt nhìn Phong Mạc Thần mang đầy sự thù hận, đây là lần đầu tiên, nàng dùng loại ánh mắt nhìn hắn.
Trái tim Phong Mạc Thần giống như bị một đôi tay vô hình hung hăng xiết chặt, khiến hắn thở dốc, khiến hắn đau đớn thống khổ, hắn lắc đầu, không thể tin nhìn nàng, khi nàng đối xử lạnh lùng với hắn, hắn tình nguyện để nàng hận hắn, giờ nàng thực sự hận hắn, hắn mới phát hiện, hắn tình nguyện nàng để lại một bóng lưng cho hắn, ít nhất hắn có thể đối với bóng lưng của nàng, hai người còn có thể bình an vô sự.
Nhưng bây giờ, mộng cảnh không còn, muốn hai người tôn trọng nhau như khách, bởi vì nàng đã quá mệt mỏi, không còn sức để hận hắn nữa, hắn không ngừng lắc đầu, chỉ biết cầm lấy tay nàng, nắm càng ngày càng chặt, hắn nghiến răng, lạnh lùng nói, "Nếu như chỉ có hận mới có thể giữ ngươi ở lại bên cạnh, vậy thì ngươi cứ hận ta đi!"
Hàn Thiên Mạch bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn Bạch Ly Nhược nói, "Nhược nhi, ngươi nhìn xem rồi, là hắn, không chịu buông tay......"
Hắn vừa dứt lời, làm ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phi-khuynh-thanh-cua-vuong-gia/1487870/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.