Bạch Ly Nhược vừa muốn đứng dậy, liền bị Phong Mạc Thần ấn chặt xuống, hắn quay đầu hướng về chỗ tối lạnh lùng nói, "Tất cả hãy trở về đi, không cần đi theo ta!"
Chỗ tối có bóng người động, bay từ trên xà ngang xuống nam tử mặc trang phục màu đen, hướng về phía Phong Mạc Thần làm lễ nói, "Hoàng thượng, thuộc hạ âm thầm bảo vệ an toàn cho người, nếu giữa đường đã trở về, sợ rằng chủ tử Tử Y sẽ cho rằng không làm tốt nhiệm vụ được giao phó!"
"Khốn kiếp! Không cần biết Tử Y đã giao phó bất kỳ điều gì cho các ngươi, tất cả đều biến hết cho ta, không được đi theo ta nữa!" mày kiếm của Phong Mạc Thần nhíu chặt, giọng nói bắt đầu đã có sự tức giận.
Ám vệ không thể làm gì khác hơn là xoay người rời đi, một đám người sau khi rút lui, Phong Mạc Thần vẫn chưa hết tức giận, Bạch Ly Nhược vỗ vỗ tay hắn, "Đừng tức giận nữa, thịt chim uyên ương sắp chín rồi, đợi thịt nguội, ăn sẽ rất ngon, hãy ăn nhiều một chút......"
Phong Mạc Thần nhìn nàng cười, còn nhớ trước kia nàng rất thích ăn đồ ngọt, chỉ là không biết từ bao giờ, cái gì nàng càng thích ăn, nàng lại càng không thường ăn, tính cách thay đổi, không biết là điều tốt hay xấu nữa.
"Ngươi cười cái gì?" Bạch Ly Nhược cầm chiếc đũa, trừng mắt nhìn Phong Mạc Thần.
Phong Mạc Thần lắc đầu, lại nhìn nàng cười, uống một chén nước trà, thản nhiên nói, "Ngươi thích ăn, sao không ăn nhiều vào? Lại để người khác ăn nhiều, không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phi-khuynh-thanh-cua-vuong-gia/1487869/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.