"Sư huynh, sao người không tự mình đi nhìn nàng?" Minh Nguyệt ra khỏi phòng giam, đã thấy Phong Mạc Thần canh giữ ở đó, sắc mặt khó coi có thể sánh ngang Bao công, hiển nhiên toàn bộ lời nói nhạo báng giữa hắn và Bạch Ly Nhược mới vừa rồi đã truyền vào lỗ tai của hắn.
Minh Nguyệt cúi đầu, sắc mặt trở nên hồng, xèo xèo vẫn có chút sợ Phong Mạc Thần như trước, "Chít chít" kêu một tiếng sau đó xông vào trong tay áo Minh Nguyệt.
Phong Mạc Thần tựa vào cửa địa lao, nhìn cung điện phía xa, gương mặt rã rời, "Ta đi vào, chỉ làm nàng càng thêm chán ghét."
"Không có a, nàng mới vừa rất tốt, một chút ý oán hận với người cũng không có!" Minh Nguyệt có chút không hiểu, nhỏ giọng an ủi.
Phong Mạc Thần mỉm cười, ngẩng đầu lên, mắt phượng hẹp dài đã tràn đầy nước mắt, hắn hiểu nàng, so chính nàng còn hiểu nàng rõ hơn, nàng đã, hoàn toàn đem hắn trở thành một loại người xa lạ rồi..
"Sư huynh, chúng ta rời địa lao đi, người khác nhìn thấy, chỉ sợ sẽ phê bình kín đáo." Minh Nguyệt cúi đầu, chợt hiểu ra ý tứ của Phong Mạc Thần, hắn là tình nguyện, nàng hận hắn, oán hắn, cũng không quan trọng?
"Ngươi rời trước đi, ta nán lại một lúc nữa." Phong Mạc Thần nhàn nhạt, tựa vào trên vách tường, tư thế vô cùng thê lương.
Bạch Ly Nhược bên trong địa lao, ý thức có chút không còn rõ rệt, uống Hạc Đỉnh Hồng thì ra là khó khăn như vậy, trái tim cùng dạ dày cùng bị đau đớn, khó chịu đén chết, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phi-khuynh-thanh-cua-vuong-gia/1487863/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.