Phong Mạc Thần không lập tức đăng cơ, tiếng hoan hô của dân chúng đã vang vọng núi sông, tiếng của tất cả quan lại từng đợt từng đợt vang lên, Sở quốc xuất hiện cục diện đại đoàn kết chưa từng có.
Văn thần vỗ tướng, tất cả sung sướng, thống trị hắc ám của Vân Cảnh Mạch rốt cuộc cũng kết thúc, Sở quốc không đổi chủ, thiên hạ vẫn là Phong gia như cũ, mà là Phong Mạc Thần là một minh quân đảm nhiệm chức vua.
Nhìn chung lịch sử, không còn ai thích hợp làm hoàng đế hơn hẳn, thời điểm người khác cho rằng hắn không thích hợp, hắn không áp bức đẫm máu, chỉ lặng yên rời khỏi, đương nhiên lúc thiên hạ đại loạn, hắn vừa ra tay liền định nửa giang san.
Năng lực và nhân từ của hắn, đang vang danh tứ hải, cho dù hắn không đăng cơ, bất thượng triều, hắn vẫn là hoàng đế trong lòng mọi người.
Bạch Ly Nhược ở trong địa lao co ro, nhìn địa lao âm u ẩm ướt, cười tự giễu, nàng thật có duyên với nơi này, đã tới đây lần thứ 3, nhưng mà nàng tin tưởng đây cũng là lần sau cùng.
Có âm thanh của Chi Chi vang lên, nàng hơi quay đầu lại, Chi Chi từ cái động chuột trước kia chui ra, nàng ôm lấy Chi Chi cười thật hồn nhiên, "Chi Chi, sao ngươi lại chui vào động chuột như vậy?"
"Chi Chi chỉ là đến thăm ngươi..." Tiếng nói dịu dàng từ trên cầu thang địa lao truyền đến, Bạch Ly Nhược ngẩng đầu, Minh Nguyệt xuất hiện tại đây, chỉ là hắn đi rất chậm, mỗi một bước chân đều cần thăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phi-khuynh-thanh-cua-vuong-gia/1487862/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.