Bạch Ly Nhược xấu hổ quẫn bách không đất dung thân, má mì gào to một tiếng, lập tức một nam tử có bộ dáng thượng đẳng từ bên trong đi, Bạch Ly Nhược tiện tay chỉ một cái "Liền hắn đi."
"Liễu Liễu, tối nay hảo hảo hầu hạ phu nhân, đem tất cả bản lãnh của ngươi ra!" giọng má mì the thé, như sợ người trong phòng không nghe rõ được.
Chung quanh truyền đến tiếng cười ầm ĩ, có một nam nhâm bỉ ổi gào lớn "Phu nhân, có muốn ta tới hầu hạ ngươi hay không, không cần trả tiền."
Bạch Ly Nhược đỏ bừng cả mặt, giận dữ xoay người đi ra bên ngoài, một thân áo trắng uyển chuyển Liễu Liễu như chim nhỏ nép mình đi theo phía sau nàng, giọng nói nũng nịu "Phu nhân, phu nhân chờ ta với!"
Bạch Ly Nhược dừng bước chân quay đầu nhìn Liễu Liễu, cau mày lạnh lùng nói "Ngươi nghe đây, ta mua ngươi chỉ vì muốn kích thích chồng ta, lúc ta nói dừng, ngươi phải ngừng ngay, hiểu chưa?"
"Hiểu, phu nhân, chúng ta làm nghề này, quan trọng nhất là làm khách hài lòng, ngươi cứ yên tâm đi!" Liễu Liễu hơi có chút khoa trương vung tiểu khăn trong tay, khắp người nồng nặc mùi son phấn.
Bạch Ly Nhược lắc đầu, mang theo hắn đi tới nhà trọ, Minh Nguyệt đã chờ ở cửa, lên tiếng từ xa "Sao giờ ngươi mới trở về? Chỉ còn một canh giờ nữa."
Bạch Ly Nhược trừng mắt liếc hắn một cái nói "Ngươi thật sự mù sao? Tại sao đứng xa như vậy mà biết được ta đã về?" Nàng có chút tức giận Minh Nguyệt đang khoanh tay đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phi-khuynh-thanh-cua-vuong-gia/1487856/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.