Sắc mặt Phong Mạc Thần khẽ thay đổi, tia mắt sắc lẹm, dường như có chút mong chờ lại có chút sợ hãi, nặng nề nói "Nàng nói đi."
Bạch Ly Nhược cắn môi, đôi mắt trong veo chứa đầy tâm sự, cuối cùng cũng bất đắc dĩ nói "Nếu có một ngày, chàng quân lâm thiên hạ, xin khoan dung đừng giết Vân Thiên Mạch."
Phong Mạc Thần thất thần, hắn không nghĩ đến nàng lại nói như vậy, có chút thất vọng ẩn giấu, hờ hững nói "Tại sao nàng cảm thấy ta sẽ quân lâm thiên hạ? Vân Thiên Mạch không phải kẻ đầu đường xó chợ, hắn không cần nàng vì hắn cầu xin đường lui."
Bạch Ly Nhược nghe ý chế giễu trong lời nói của hắn, nhẹ nắm tay hắn, cúi đầu nói "Ta biết Thiên Mạch đã làm nhiều chuyện có lỗi với chàng, nhưng là ta nợ chàng, cũng nợ Thiên Mạch, ta tình nguyện cả đời nợ chàng cũng không muốn nợ hắn thêm chút nào."
Phong Mạc Thần che miệng nàng, lời nói còn lại của nàng không cần nói ra, bọn họ đều là người thông minh, giờ khắc này, ai cũng hiểu rõ, vốn dĩ ai cũng đặt đối phương ở vị trí số 1 trong lòng.
Phong Mạc Thần xoay người đè Bạch Ly Nhược, đôi mắt thâm thúy nhìn nàng, trong mắt lưu ly chứa hình ảnh đôi mắt của nàng, hắn từ từ nói "Tiểu Thất, cho dù tương lai xảy ra chuyện gì, ta chắc chắn sẽ không để cho bất cứ ai thương tổn nàng."
Bạch Ly Nhược hiểu rõ, mắt mở to hân hoan, mặc kệ mục đích nam nhân này là gì, cũng không cần biết hắn có tính toán gì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phi-khuynh-thanh-cua-vuong-gia/1487833/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.