"Ly Nhược." Phong Mạc Thần ngưng đánh đàn, ôm chặt lấy nàng, tình thế cấp bách, kêu ra tên nàng "Ly Nhược."
Thời gian ngưng lại, sắc mặt Bạch Ly Nhược tái mét nhìn Phong Mạc Thần, tay nàng nâng lên sờ hai má của hắn, hai mắt đẫm lệ, phồn hoa loạn thế chợt lóe lên. Môi nàng run rẩy, hàng ngàn lời nói hòa thành một dòng máu, nàng nói ra ba chữ "Xin lỗi chàng."
Ba chữ đến muộn vài năm, chỉ có Phong Mạc Thần hiểu ba chữ kia có hàm ý gì, hắn cắn răng, ôm lấy nàng đang cứng đờ, chuyện ngày xưa toàn bộ hiện ra trước mắt, hắn điên cuồng lay Bạch Ly Nhược đã ngất đi "Nàng tỉnh lại, tỉnh lại, là ta không tốt."
Huyền Đại nhìn bọn họ không hiểu, nhìn thấy mũi và môi Bạch Ly Nhược tràn máu tươi, sốt ruột nắm cánh tay phụ thân hắn "Phụ thân, cứu mẹ đi, mẹ đang chảy máu, nhiều máu lắm."
Phong Mạc Thần từ từ tỉnh lại, tay bắt mạch nàng, gò má lạnh lẽo dán lên gương mặt tái nhợt của nàng, chỉ lề mề không nói nên lời.
Huyền Đại vén mành xe lên, nói với phu xe "Đi đến y quán gần nhất tìm đại phu."
Phong Mạc Thần lắc đầu "Trước tiên tìm một quán trọ, trí nhớ của mẫu thân con bị ngân châm che lại, không thể mạnh mẽ khơi lại trí nhớ nàng."
Xe ngựa chạy đến hướng thị trấn gần nhất, làm tung bụi dọc đường đi, người trên xe lo âu không thôi, Bạch Ly Nhược lúc tỉnh lúc mê, sắc mặt Phong Mạc Thần trang nghiêm.
"Thần, vì sao chàng không hận ta?" Bạch Ly Nhược cầm tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phi-khuynh-thanh-cua-vuong-gia/1487832/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.