Chu Thanh quỳ trên mặt đất khóc không thành tiếng, nước mắt rơi trên mu bàn tay của Phong Mạc Thần, Phong Mạc Thần thở hổn hển thúc giục hắn "Chu Thanh, ngươi thề, thề đi!"
Chu Thanh ngẩng mặt lên, sắc mặt chính trực buồn bã, giọng run run nói, "Gia, nữ nhân kia làm hại ngươi còn chưa đủ sao?"
Phong Mạc Thần bắt đầu ho khan, nói chuyện đứt quãng "Chu Thanh, ngươi, ngươi đã yêu ai chưa?"
Chu Thanh không nói gì, chỉ buông mí mắt xuống, Phong Mạc Thần cầm tay hắn càng chặt, tựa hồ muốn nắm giữ ý thức đang dần tiêu tán, ánh mắt của hắn nhìn tuyết trắng mù mịt bên ngoài "Chu Thanh, ta yêu nàng, yêu từ lần gặp mặt đầu tiên, yêu nhiều như vậy, sâu như vậy, sâu đến mức, ta nguyện ý vì nàng buông tha tất cả, nguyện ý tha thứ tất cả sai lầm của nàng, Chu Thanh, nếu như có một ngày nàng nhớ ra mọi chuyện, ngươi cũng đừng nói cho nàng biết, ta chết dưới súng của nàng, ta sợ, nàng không chịu nổi."
Chu Thanh hít sâu một cái, trịnh trọng quỳ trên mặt đất thề, Phong Mạc Thần chậm rãi nhắm mắt lại, bỗng nhiên, ngoài cửa sổ vang lên một thanh âm lảnh lảnh như chuông ngân "Mạc Thần, chịu nhiều khổ cực như vậy, ngươi vẫn không học được gì cả!"
Chu Thanh hoảng hốt, với nội lực của hắn không thể nào có người đến gần phòng cũng không nghe được, nhưng dường như thanh âm này vang lên bên tai, rồi lại giống như ở xa ngàn dặm, hắn quét mắt bốn phía, Phong Mạc Thần cố gắng mở mắt, run giọng nói "Sư phụ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phi-khuynh-thanh-cua-vuong-gia/1487825/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.