Phòng giam mờ tối, không có cửa sổ, khắp nơi tản ra mùi hôi thối, âm lãnh trong không khí mang theo mùi tanh như có như không, con chuột không chút sợ hãi nhìn thẳng nàng, chung quanh là lũ gián đang chạy.
Bạch Ly Nhược ôm hai cánh tay, nhìn chằm chằm con chuột đang nhìn mình, nàng không hiểu, tại sao trong ngục giam chuột đều đãy đà như vậy, có phải bọn chuột này chén rất no say thức ăn của phạm nhân hay không?
Nàng nhặt một cục đá bên cạnh lên, hướng về phía con chuột ném đi, hy vọng có thể hù dọa nó chạy, vì nàng cũng không có đủ cam đảm nhìn nó cả đêm.
Kết quả con chuột ngược lại không biết sợ, còn xông tới ngửi cục đá, phát hiện không thể ăn được, hướng về phía Bạch Ly Nhược nghiễn răng nhếch miệng, kêu chít chít.
Bạch Ly Nhược sợ đến sắc mặt tái nhợt, thì ra, con chuột này đặc biệt có người nuôi nấng hay sao?
Đúng lúc, tiểu thái tử Phong Huyền Diệp đến thăm nàng, mang bánh quế theo nàng thích ăn nhất, bộ mặt tiểu tử u sầu, hai mắt đỏ hoe, không biết đã khóc bao lâu.
Bạch Ly Nhược nhìn bánh quế trong tay, lại dùng ánh mắt liếc con chuột một cái, con chuột kia, hình như cũng nhìn hộp đựng thức ăn trong tay nàng.
Xuyên qua song sắt nàng nhẹ nhàng nắm kéo áo Phong Huyền Diệp "Tiểu thái tử, có thể đuổi con chuột kia đi giúp ta trước hay không?"
Phong Huyền Diệp vuốt mắt, hướng về phía sau lưng hét lớn ngục tốt một câu, "Cẩu nô tài, các ngươi để cho Loan quý Phi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phi-khuynh-thanh-cua-vuong-gia/1487771/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.