Phong Mạc Thần vẻ mặt đanh lại, đôi mắt gợn sóng dữ dội, nhưng ngay sau đó hắn hít sâu một hơi, thong thả đứng dậy nói “Vậy ngươi nghỉ ngơi đi, chờ tâm tình ngươi tốt lên, ta sẽ lại đến thăm ngươi.”
Liên tục trong nửa tháng, Bạch Ly Nhược không gặp Phong Mạc Thần, thân thể của nàng đã gần bình phục, hoa lá mùa xuân đua nhau khoe sắc, dần dà nàng có thể ra khỏi Thần Hòa Hiên thưởng hoa ngắm trăng.
Tiểu Man vẫn chưa tỉnh lại, nha hoàn bảo Hàn Thiên Mạch chữa trị cũng thúc thủ vô sách (bó tay không có phương pháp),chỉ có thể dựa vào ý chí của Tiểu Man, từ từ mà chuyển tỉnh.
Bạch Ly Nhược cũng thường xuyên phụ giúp đẩy xe lăn, mang tiểu Man ra ngoài hóng gió, lúc nào cũng nói chuyện phiếm, mặc cho tiểu nha đầu ấy chưa từng đáp lại.
Thời điểm tháng tư, cơ thể Bạch Ly Nhược đã hoàn toàn chuyển biến tốt đẹp, Phong Mạc Thần thật sự không hề xuất hiện trước mặt nàng nữa.
Nhưng mà nàng nào đâu biết, mỗi khi nàng ở bên cạnh Tiểu Man, ở phía sau vườn hoa xa xa luôn luôn có một đôi mắt lẳng lặng nhìn nàng.
Mỗi khi đêm dài yên tĩnh, lúc nàng ngủ say, Phong Mạc Thần luôn luôn ở bên giường ngắm nàng chăm chú.
Phong Mạc Thần cũng không rõ tâm tình của mình, hắn dường như sợ lại phải yêu một lần nữa, một Bạch Thanh Loan thương tổn hắn, thế đã đủ rồi.
Vuốt ve ngũ quan xinh xắn của nàng, trong đầu toàn bộ là hình ảnh khi nàng cười, nàng khóc, nàng tức giận, không biết lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phi-khuynh-thanh-cua-vuong-gia/1487714/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.