Bầu trời nơi này trong veo, hằng hà sa số ngôi sao chằng chịt điểm xuyết trên nền trời xanh thẳm, vô cùng mỹ lệ.
Bốn người chúng ta nằm ở khu đất trống phía bên ngoài, trong mũi ngửi thấy mùi bùn đất trong lành, thỉnh thoảng còn có mùi thơm của cây cỏ từ xa bay tới.
“Tiểu thư, người nói xem có phải sau khi người ta chết sẽ bay lên trên trời không?” Bích Quỳnh nhìn lên không trung, giống như đang nhớ lại chuyện gì.
Ta hiểu Bích Quỳnh lại đang nhớ người nhà. “Đúng thế, người đó hẳn là sẽ ở trên trời và luôn dõi theo những người mình yêu quý.”
Bích Quỳnh quay đầu nhìn ta. “Thật sao?”
“Thật!” Đây chính là lời nói dối tốt đẹp nhất mà ta dành cho Bích Quỳnh.
“Vậy không bằng chúng ta đều chết hết đi! Lên trên trời thật tốt, chỉ cần đưa tay là có thể bắt được những vì sao.” Bích Thanh không hợp thời nói ra làm huỷ hoại hết khung cảnh, ta và Bích Quỳnh không nói được gì.
Ta gõ đầu Bích Thanh một cái. “Rốt cuộc thì trong này đựng những thứ gì?”
Bích Quỳnh nghe xong cười ha hả, Bích Thanh bĩu môi, không biết mình lại nói sai cái gì. Tiểu Cúc ngồi bên cạnh cũng cười hắc hắc theo Bích Quỳnh.
Ta nhìn khuôn mặt cười ngây thơ của Tiểu Cúc, cái gì cũng không biết thật tốt, chỉ có như vậy mới có thể sống vui vẻ.
“Tiểu Cúc, tối nay ăn no chưa?”
Tiểu Cúc thấy ta hỏi, nhìn ta híp mắt cười cười. “Hình như có chút khổ, ta không thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phi-khong-de-lam/2318305/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.