Có lẽ Thiện Xá biết không còn đường nào để chọn, cơ hồ dùng hết tất cả khí lực để nhảy cao thêm một chút.
Có lẽ chân của hắn đã dùng hết sức rồi, mắt của ta trợn lên nhìn bọn ta đang dần dần tụt xuống.
“Cố gắng lên! Dùng sức! Còn thiếu một chút nữa là có thể lên đến nơi rồi!”
Thiện Xá tức giận nhìn ta chằm chằm. “Ngươi không có tay sao! Còn không mau giúp ta một chút!”
Lúc này ta mới phản ứng được mình cũng có thể giúp hắn ôm lấy thân cây, nhưng chính vào lúc này, có lẽ hắn đã chẳng còn hơi sức nữa, tất cả sức lực cuối cùng của hắn đều dùng để rống lên với ta rồi, ta chỉ cảm thấy tay hắn đang dần buông lỏng, lần này thì thảm rồi.
Ta lập tức buông tay đang ôm hắn ra, hai chân kẹp lấy thân cây.
Loại cảm giác này giống như bị nhổ răng, dứt khoát muốn đem một thứ gì đó trên thân thể mình bứt ra, mặc dù không phải rất đau, nhưng lại rất khó chịu.
Đôi tay ta cố gắng kéo hắn lại, ta cảm thấy mình sắp rơi đến nơi.
Thì ra một đại nam nhân lại nặng như vậy.
Thiện Xá có chút không dám tin, nhưng ngay sau đó đã kịp thời phản ứng, giống như trong lúc tình huống khẩn cấp mà hắn còn liên luỵ đến một nữ nhân đi cứu mình nên cảm thấy thật nhục nhã.
“Hách” Thiện Xá đạp hai chân lên cành cây phía trước, ra sức phi thân lên phía trên.
Lần này có rất nhiều hi vọng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phi-khong-de-lam/2318303/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.