Mỗi một câu nói của nàng đều mang theo một quyền đánh tới trên miệng hắn đánh, từng quyền từng quyền không chút lưu tình.
Tu Hồng Miễn bị đánh đau không chịu nổi, bắt lại cổ tay của nàng, "Ai cũng nói nữ nhân chân yếu tay mềm, làm sao tay của nàng lại cứng như sắt thế chứ!"
Nàng híp híp mắt, "Tay sắt? Ta muốn để cho ngươi biết cái gì là tay kim cương vô địch!"
......
Ngày hôm sau, hai người bọn họ trao đổi công việc, nàng phụ trách săn bắt, hắn phụ trách làm đồ ăn.
Thật lâu sau, nàng chạy trở lại, mặt cười khúc khích nhìn Tu Hồng Miễn.
Tu Hồng Miễn nhìn thấy nàng toàn thân xốc xếch không chịu nổi, đầu càng thêm loạn không tưởng tượng được, bùn đất, lá khô đầy ở phía trên."Nàng không sao chứ?"
Hạ Phù Dung lắc đầu một cái, "Không có việc gì."
Hắn nhìn Hạ Phù Dung hai tay trống trơn, "Vậy tại sao nàng thành ra như vậy?"
Hạ Phù Dung hướng hắn cười hắc hắc, "Ta đụng phải hai bầy vịt hoang kéo bè kéo lũ đánh nhau, một trận chiến thật là lớn nha!"
Tu Hồng Miễn nhíu nhíu mày, "Bọn chúng kéo bè kéo lũ đánh nhau? Việc đó cùng nàng có quan hệ gì?"
"Bên trong có mấy con nhỏ quá, chỉ cần bị giẫm cũng mau chết rồi. Ta liền đi vào giúp nó, ai ngờ lúc đi vào liền bị vô số cái chân vịt đạp đạp, đến lúc ta thoát được ra ngoài liền thành ra như vậy."
Tu Hồng Miễn bất đắc dĩ cười, bây giờ tạo hình của Hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phi-khong-de-lam/2318268/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.