Nàng tại sao lại đần như vậy, làm sao ngay cả cái này cũng nghĩ không ra?
Khổ sở cười một tiếng, cười một cách bất đắc dĩ, nàng nên làm như thế nào bây giờ?
Thấy nàng đứng yên không có phản ứng, tất cả mọi người kỳ quái nhìn về phía nàng.
Nàng che bụng, nhăn hết lông mày lại, khổ sở khom người.
"Cô nương, ngươi làm sao vậy?" Mấy người khác cũng xông tới.
Nàng túm lấy Đường Kính đang đứng bên cạnh, "Trước đó ngươi cho ta ăn thứ gì hả? Bụng của ta, thật sự rất đau!"
Đường Kính cũng có chút luống cuống, mắt thấy mọi người đang dùng ánh mắt hoài nghi nhìn hắn, lập tức giải thích, "Ta hành tẩu giang hồ nhiều năm, kinh nghiệm kiếm thức ăn phong phú, không thể nào lại săn được cái gì không thể ăn. Huống chi, mọi người đều cùng ăn mà cũng không có chuyện gì."
Mọi người cũng nhẹ nhẹ gật đầu, đều cảm thấy kỳ quái.
"Ta làm sao biết, " Nàng lại dùng sức đè bụng, "Ngươi...ngươi trước đưa ta trở về phòng nghỉ ngơi đi."
Đường Kính gật đầu một cái, "Mọi người cứ dùng trước."
"Cô nương, có cần chúng ta đi cùng ngươi không?" Dật Thiên thấy nét mặt nàng khổ sở như vậy, liền chạy lại đỡ lấy nàng.
Nàng khoát tay áo, "Người ta đặc biệt chiêu đãi chúng ta, sao có thể thất lễ như thế."
Dật Thiên không thể làm gì khác hơn là gật đầu ngồi xuống.
"Đường đại ca, nhanh, mau dẫn ta đi."
Mới vừa trở lại bên trong phòng, nàng liền vội nói với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phi-khong-de-lam/2318174/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.