Lặng lẽ nắm chặt chiếc bình trong tay, nhẹ nhàng hé ra.
"Đường đại ca, bây giờ ngươi nhất định phải động thủ sao?"
"Ta đã nhận được tín hiệu đợi lệnh."
Chính là âm thành bén nhọn vừa rồi sao? Bây giờ đã đợi lệnh, chỉ cần âm thanh đó vang lên một lần, thì đầu nàng sẽ rớt xuống đúng không?
Thiện Xá coi như bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới, cũng là nước xa không cứu được lửa gần.
Âm thanh đó một lần nữa lại vang lên, toàn thân nàng cứng đờ.
Mũi kiếm đang chực đâm tới, nàng nhắm nghiền hai mắt liều mạng rống lớn, "Hoa hàm tiếu đang ở trên tay ta! ~! ~!"
Nàng cảm nhận được phía trước bỗng nhiên an tĩnh lại, nàng lặng lẽ mở ra một con mắt, kiếm của hắn, thẳng tắp dừng ở cách mặt nàng một thước.
"Ngươi trở về nói cho Thái hậu, hoa hàm tiêu đang ở trên tay ta."
Nàng nhớ đã từng nghe Phùng Mụ nói qua, Thái hậu và Tu Hồng Miễn là vì Bân nhi bệnh, nghĩ hết tất cả biện pháp đều muốn lấy được hoa hàm tiếu, nhưng vẫn không có kết quả.
Nếu như nàng nói như vậy, mặc dù Thái hậu biết nàng có 90% là đang dối gạt bà ta, nhưng bà ta vẫn sẽ không bỏ qua 10% cơ hội này.
"Hoa hàm tiếu ở đâu?"
Nàng nhíu mày cười một tiếng, "Ngươi cho là ta sẽ ngốc đến nỗi hiện tại nói cho ngươi biết?"
Trong lòng nàng rất chịu, muốn nàng hướng về phía một người giống như người thân đã qua đời của nàng mà nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phi-khong-de-lam/2318170/chuong-211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.