"Tu ~" mặc dù không nhìn thấy, nhưng nàng vẫn ngẩng đầu lên hướng về phía hắn, đây là lễ tiết khi nói chuyện, nàng luôn luôn tương đối để ý tới những thứ này, "Ta có biện pháp khiến Hoa Dư lui binh."
"Ngươi?" Trong âm thanh của Tu Hồng Miễn tràn đầy hoài nghi.
"Ngươi không tin ta?"
Qua một chút, mới truyền đến âm thanh của Tu Hồng Miễn, "Lần này ngươi ra ngoài là vì chuyện này?"
"Không phải." Nàng lập tức phủ nhận, ít nhất lúc ban đầu không phải.
"Thì ra là ngươi đi ra ngoài là vì trẫm?" Giọng Tu Hồng Miễn mang theo hưng phấn nói.
Quả thật nàng đã hết cách với cái tên cuồng tự đại này, "Ta đã nói rồi, không ~!"
"Ngươi đã quan tâm tới trẫm như vậy, vì sao còn phải làm bộ như thờ ơ?" Tu Hồng Miễn hoàn toàn không để ý đến lời của nàng nói.
Nàng thở dài, "Ngươi rốt cuộc có đang nghe ta nói chuyện hay không đây ~?"
Tu Hồng Miễn đột nhiên ôm nàng vào trong lòng, "Trẫm hiểu tâm ý của ngươi."
Tâm ý?! Cái gì tâm ý?
"Uy ~...... Này!?"
Đột nhiên bị Tu Hồng Miễn ôm ngang lên, làm cho nàng có chút cảm giác choáng váng thoáng qua. Thì ra là không nhìn thấy, chỉ một chút xíu động tác cũng sẽ bị phóng đại rất nhiều lần.
"Không cần hắn lui binh, trẫm vẫn có thể thắng." Trong lời nói của Tu Hồng Miễn, tràn đầy tự tin.
"Ngươi rời khỏi Hoàng cung lâu như vậy, nói không chừng bên trong đó cũng đã đổi chủ rồi." Cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phi-khong-de-lam/2318130/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.