Tu Hồng Miễn nghe câu hỏi của người trong ngực, ánh mắt nhìn về phương xa, suy nghĩ trôi dạt về quá khứ, khi đó hắn vẫn còn rất nhỏ.
"Miễn nhi " một vị mỹ phụ đang nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, thanh âm yếu ớt, không một chút biểu lộ ra bệnh tình của nàng.
"Mẫu hậu ~" Thanh âm non nớt của Tu Hồng Miễn vang lên, ngay sau đó đi tới bên cạnh mẫu hậu.
"Miễn nhi ~ cầm lấy thứ này."
Tu Hồng Miễn nhận lấy đồ mẫu hậu đưa tới, mở ra xem, là một bức họa.
Trên bức họa là một phụ nhân đang phơi phơi quần áo.
"Bức tranh này là do ai vẽ thế ạ?"
Người mỹ phụ lộ một nụ cười nhẹ nhàng hiếm hoi, "Giữ gìn cẩn thận, nhất định con phải giữ gìn nó thật cẩn thận."
Nhìn Tu Hồng Miễn bé nhỏ trước mắt, người mỹ phụ có chút đau lòng, nó vẫn còn nhỏ như thế, nàng thật sự không đành lòng bỏ nó lại một mình.
"Mẫu hậu, đây là người nào vẽ thế ạ?" Tu Hồng Miễn vẫn tò mò hỏi.
Bức họa này rất đẹp mắt, hắn thích vô cùng.
"Chuyện này...... Là mẫu hậu...... Trượng phu sở tác."
"Là phụ vương sao?"
Người mỹ phụ chua xót cười cười, không biết phải nói với một Tu Hồng Miễn nhỏ bé như thế nào.
Phải biết là một phụ nhân, ngay sau khi trượng phu mới qua đời không lâu đã tái giá với người khác, đeo trên lưng một thứ tai tiếng ghê tởm như thế nào. Không biết sau khi Miễn nhi hiểu chuyện rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phi-khong-de-lam/2318128/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.