"Mặc kệ nghe thấy tiếng gì cũng không được dừng lại, hiểu không?"
Không, nàng không hiểu.
Nàng nắm tay áo Tu Hồng Miễn thật chặt, "Tại sao?"
"Tin tưởng ta."
Có lẽ bị âm thanh đột nhiên dịu dàng của Tu Hồng Miễn làm cho động lòng, có lẽ vì hắn đã bở lại ngôi vị Hoàng đế vì nàng mà cảm động, cũng có lẽ bị thái độ thành khẩn này của hắn.
Nàng thả tay, trong khung cảnh tối đen như mực, nàng mò từng bước đi lên phía trước.
Sau lưng có tiếng gì đó nhưng nàng nghe cũng không rõ, thính lực của nàng hình như đã bị suy giảm đi rất nhiều.
Chân nàng trong lúc vô tình đã dẫm vào một vật, đầu nàng một hồi tê dại, nàng rất muốn đổi sang một phương hướng khác, nhưng lại nhớ tới lời nói của Tu Hồng Miễn.
Hít sâu một hơi, nàng vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Nàng nên tin tưởng hắn.
Dưới chân nàng càng ngày càng lắc lư, nàng biết thứ mà nàng đã giẫm phải chính là một thi thể.
Hô hấp của nàng ngừng lại, cố gắng trấn tĩnh, bước chân của nàng cũng nhanh hơn.
Mất thăng bằng, thân thể nàng lung lay mấy cái mới có thể đứng vững, nàng không hy vọng mình bị ngã lên đống thi thể này.
Âm thanh của đám binh lính tưởng chừng như đã biến mất lại lần nữa truyền tới, hơn nữa càng rõ ràng hơn so với trước, nàng nghĩ nàng sắp đến gần chỗ bọn họ rồi.
Tu Hồng Miễn để cho nàng đến đó để làm gì? Môt khi nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phi-khong-de-lam/2318105/chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.