Thật vất vả trở lại nhà chính, lại bị Tạ lão gia tử nhìn thấy Tạ Thần Phong được Đàm Y cõng, cho rằng nó bị nuông chiều đến mức ngay cả đi bộ cũng không chịu tự đi, lập tức nổi giận một phen, khi nhìn thấy Tạ Thừa Ngôn trở về sắc mặt ông mới tốt đẹp lại, rồi hỏi thân thể hỏi việc học, rõ ràng để bụng hơn so với Tạ Thần Phong nhiều.
Hứa Yên xem đến nghiến răng nghiến lợi lại không thể nổi giận, nén giận ăn xong bữa cơm, sau khi cơm nước xong về phòng nổi điên quăng gối chọi ly để phát tiết, cuối cùng kéo hai đứa con qua, oán hận mà nói, "Mẹ nhất định phải làm cho cái đồ khốn kiếp kia biến mất, hai đứa con cũng phải nhớ kỹ! Bằng không, ba mẹ con chúng ta sẽ chẳng có được địa vị gì trong Tạ gia."
Những lời này Hứa Yên đã sớm nói qua không biết bao nhiêu lần, Tạ Thần Phong nghe xong tai này chạy ra tai kia, trong lòng nghĩ buổi tối đài Giang Bắc có chiếu phim hoạt hình. Chỉ có Đàm Y và Hứa Yên cùng chung kẻ địch, nghe cực kỳ nghiêm túc. Mấy tháng trước, anh vẫn là một đứa mồ côi trong cô nhi viện đến cái bánh mì mốc meo cũng phải đánh nhau để giành lấy, thời thời khắc khắc sống trong khủng hoảng sẽ bị chết đói, nhưng Hứa Yên lại đem anh từ địa ngục đưa tới thiên đường, thậm chí còn cho anh một người "mẹ", người mà mẹ ghét, anh cũng ghét.
Cơm nước xong xuôi, Tạ Thần Phong ở trong phòng xem TV, Đàm Y ở bên cạnh xoa rượu thuốc cho nó. Thoa xong Đàm Y ra cửa, theo thường lệ muốn đi pha sữa cho Tạ Thần Phong, lại vừa lúc gặp được Tạ Thừa Ngôn đang đứng ở cửa. . ngôn tình hoàn
Đàm Y trong lòng chán ghét, nhưng không tiện biểu hiện ra ngoài, nhỏ giọng kêu "Đại thiếu gia", cúi đầu tránh ra, nhưng không nghĩ tới, Tạ Thừa Ngôn lại đi theo sau anh, không biết là thật sự tiện đường hay là đang mưu đồ gì xấu xa. Đàm Y âm thầm cảnh giác.
Tạ Thừa Ngôn một đường đi theo Đàm Y đi vào phòng bếp, sau đó tìm cái ghế ngồi xuống, toàn bộ quá trình không nói một lời. Hắn chống cằm nhìn Đàm Y thành thạo lấy sữa trong tủ lạnh ra rồi đun nóng, mới đột nhiên hỏi, "Làm nóng sữa cho Thần Phong sao?"
Nãy giờ bị một tên mình cực ghét bám theo, cái tên này còn không rên một tiếng, Đàm Y thấy áp lực rất lớn, nghe đại thiếu gia cuối cùng cũng nói chuyện, anh thế mà lại có cảm giác muốn thở dài nhẹ nhõm, nhỏ giọng "Ừ" một tiếng.
Tạ Thừa Ngôn như cảm thấy biểu tình Đàm Y rất thú vị, đôi mắt cười cong cong, "Không ngờ Tiểu Y hiền huệ vậy luôn."
"Khụ khụ khụ!" Đàm Y không kịp phòng ngừa bị câu "khích lệ" này nghẹn đến không thở nổi, bị sặc ho khù khụ.
Tạ Thừa Ngôn vội vàng đi qua vỗ vỗ lưng Đàm Y, mặt đầy nôn nóng, "Không có sao chứ Tiểu Y." Vỗ vỗ, hắn lại nhíu nhíu mày, xoa bóp xương cốt dưới tay, "Sao lại gầy như vậy, Tiểu Y em không chịu ăn cơm cho tốt ư."
Đàm Y bị sự quan tâm dối trá này làm cho nổi da gà, vốn là lễ phép pha kè cũng ráng không nổi nữa, trực tiếp hóa thân thành một con mèo quạu, đột nhiên trốn qua một bên, "Anh cách xa tôi một chút!"
Ánh mắt Tạ Thừa Ngôn tức khắc lạnh băng. Đúng lúc này, một tiếng "Đinh" vang lên, sữa nóng rồi.
Đàm Y như được đại xá (*),lập tức đi lấy sữa bò cứu mạng, sau đó liền ngẩng đầu ưỡn ngực muốn chạy trốn, đi một bước, Tạ Thừa Ngôn không có phản ứng, đi tiếp hai bước, Tạ Thừa Ngôn vẫn như cũ không có phản ứng, ngay khi Đàm Y rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra muốn bước nhanh hơn để đào tẩu, một cánh tay từ phía sau vươn ra, "bang" một tiếng ấn lên tường. Đồng thời, một luồng hơi thở ấm áp cũng thổi vào tai, "Anh có nói là em có thể đi rồi à?"
(*): hình thức tha tội cho hàng loạt người phạm tội
Đàm Y lập tức run run, nhưng Tạ Thừa Ngôn bỗng nhiên cười, ngữ khí lại ôn hòa như cũ, "Không phải sợ.". Tuy rằng đang trong thời kỳ vỡ giọng, giọng nói hắn lại hoàn toàn không có khàn như đa số người khác, ngược lại tăng thêm vài phần gợi cảm.
"Quay đầu lại, nhìn anh." Tạ Thừa Ngôn lên tiếng lần nữa, ngữ khí ôn hòa, lại mang theo lực uy hiếp làm người khác phải tự giác phục tùng. Đàm Y hít sâu một hơi, nghe lời xoay người, lại cúi đầu không xem hắn, siết chặt quai ly sữa.
Tựa như bị sự quật cường bé nhỏ không đáng kể của Đàm Y chọc cười, Tạ Thừa Ngôn nhẹ nhàng cười rộ lên, giây tiếp theo lại không chút lưu tình mà nắm lấy cái ót Đàm Y, bắt anh ngẩng đầu lên.
Đàm Y kêu lên một tiếng, rốt cuộc không thể nhịn được nữa mà căm tức nhìn hắn, trong mắt giống như muốn phun ra lửa, khuôn mặt vốn tái nhợt vì vậy bỗng toát ra sức sống khác thường, Tạ Thừa Ngôn giật mình.
Thiếu niên trước mặt này rất gầy yếu, cũng rất yếu ớt, yếu ớt đến nỗi hắn chỉ cần tùy tiện dùng một chút lực, cũng đủ để cho anh ngã đến tan xương nát thịt. Nhưng một đứa nhóc yếu đến như thế, lại là người duy nhất từ trước đến giờ dám trước mặt hắn bày tỏ sự bất mãn rõ rệt, ánh mắt quật cường nhiệt liệt này làm Tạ Thừa Ngôn cảm thấy mới lạ, như có được một món đồ chơi mới mẻ, trong lòng thế mà sinh ra cảm giác cẩn thận không dám cầm lên, cũng không bỏ được...... Muốn nhanh chóng phá hư nó.
Vì thế Tạ Thừa Ngôn buông ót Đàm Y ra, ngược lại vuốt ve đầu tóc anh. Tính tình Đàm Y giống như một bé nhím, tóc lại mềm mại đến không thể ngờ, sợi tóc tinh tế mềm mại xuyên qua đầu ngón tay, phảng phất như con gấu ngựa con hồi nhỏ hắn rất thích, Tạ Thừa Ngôn có hơi yêu loại cảm giác này.
Nhưng Đàm Y lại không muốn bị người đáng ghét như vậy vuốt ve, buồn bực mà ngọ nguậy đầu, Tạ Thừa Ngôn cũng không kiên trì, thuận thế buông tay. Nhìn Đàm Y biểu tình theo động tác của hắn từ khó ở chuyển thành dễ chịu (*),Tạ Thừa Ngôn rốt cuộc nói ra chuyện mình đã quyết định từ lúc ăn cơm chiều thấy chuyện Đàm Y cõng Tạ Thần Phong, "Về sau ăn xong cơm chiều thì đến phòng anh đi."
(*): hơi chém câu này nhé, tác giả tả không rõ ràng lắm
Đàm Y thoáng chốc mở to đôi mắt, không chút nghĩ ngợi cự tuyệt, "Tôi không muốn!"
Tạ Thừa Ngôn không chớp mắt nhìn biểu tình sinh động của Đàm Y, "Anh cũng là anh trai của Tiểu Y, anh chỉ muốn cùng em bồi dưỡng tình cảm nhiều hơn thôi." Nói xong lời cuối cùng, hắn thậm chí lộ ra biểu tình có hơi ủy khuất.
- - không cần suy nghĩ cũng biết là giả bộ.
"Tôi không muốn bồi dưỡng cảm tình với anh." Đàm Y trả lời một cách chém đinh chặt sắt.
Tạ Thừa Ngôn cười, cúi xuống thật gần, môi dán bên tai Đàm Y, "Ở trong cái nhà này, không ai có thể cự tuyệt anh, 'mẹ' cũng hy vọng anh em chúng ta 'tương thân tương ái', đúng không?"
Tạ Thừa Ngôn vừa lòng mà cảm giác được thân thể bé nhím lập tức cứng đờ, đang lúc muốn rời đi, bỗng nhiên liếc đến ly sữa nóng anh vẫn luôn cầm, không biết vì cái gì, tự nhiên cảm thấy có chút chói mắt.
Thứ gì chói mắt không cần giữ làm gì, bất quá -- đồ của bé nhím con cũng không thể lãng phí. Vì thế, dưới sự phẫn nộ và khiếp sợ của Đàm Y Tạ Thừa Ngôn cưỡng ép anh uống hết sạch ly sữa bò, cuối cùng lau lau khóe miệng anh, dặn dò, "Về sau không được chuẩn bị sữa bò cho người khác."
Đàm Y:......
Hôm nay không cần uống sữa bò, Tạ Thần Phong thiệt vui vẻ, cũng hoàn toàn không có phát hiện anh trai hôm nay hơi là lạ, vui đến điên luôn lăn qua lộn lại trên giường, một lát sau liền ngủ mất.
Đàm Y vẻ mặt buồn bực trở lại phòng đóng cửa thật kỹ, sau đó dọc theo cánh cửa ngồi thụp xuống đất.
Hệ thống cho rằng ký chủ bởi vì bị thằng nhóc ranh kia trêu cợt mà cảm xúc hạ xuống, vì thế bắt đầu vụng về mà an ủi: 【 Tên nhóc Tạ Thừa Ngôn này, ác liệt quá trời quá đất! 】
"Ừm." Đàm Y ngẩng đầu, trên mặt nào còn nửa điểm buồn bực, thậm chí còn nhàn nhạt mỉm cười, "Bất quá, cũng thật dịu dàng."
【 hệ thống:??? 】
Nhưng mà ác liệt cùng dịu dàng kết hợp lại, chính là đồ quỷ súc không hơn không kém. Đàm Y thở dài, còn con nhím con nữa chứ, chỉ bắt nạt một đứa bé đơn thuần lại khiến cho hắn vui vẻ như vậy. Vì công lược, khiến cho hắn ta càng vui vẻ càng tốt.
【 hệ thống: Bỗng nhiên cảm thấy ký chủ hiện tại mỉm cười hình như càng ác liệt Σ( ° △°|||)】
...
Gần đây, tất cả mọi người Tạ gia đều biết, Tạ đại thiếu gia bỗng nhiên cùng đứa con phu nhân nhận nuôi rất thân thiết. Sau buổi cơm chiều, hai người liền úng ở trong phòng không ra.