Thế giới thứ 1: Hào môn văn
Chương 4
.o0o.
Edit: shark:>
Tạ Thừa Ngôn đi đến trước mặt thiếu niên rồi dừng lại, gần gũi nhìn thiếu niên "không giống người thường" này, tươi cười ôn hòa, giọng nói hơi đè thấp quanh quẩn trong bãi đỗ xe trống trải, phảng phất như tiếng đàn trong đêm tối, nhẹ nhàng câu vào lòng người, "Xin hỏi cậu là?"
"Anh không biết tôi?" Đàm Y hơi há hốc mồm, ngay sau đó nghĩ đến tuy rằng anh thường thấy Tạ Thừa Ngôn trên báo với ti vi, nhưng đối với Tạ Thừa Ngôn, hắn đã hơn bảy năm không gặp lại anh, cho nên không nhớ rõ cũng không phải không có khả năng, tuy rằng anh đã từng...
"Ngại quá," Tạ Thừa Ngôn lộ ra biểu tình có lỗi, giống như hắn thật sự vì không nhớ được tên thiếu niên mà áy náy, âm lượng giọng nói càng nhẹ nhàng, "Chúng ta gặp nhau lúc nào vậy? Tôi quên mất, thật xin lỗi."
"Không, không sao cả." Đàm Y lặng lẽ nắm chặt tay, đoạn kí ức luôn làm anh không thể nào thản nhiên đối mặt hiện ra trong đầu, khiến anh cơ hồ đã quên mục đích hôm nay tới nơi này.
"Xin hỏi, có thể nói cho tôi tên của cậu không?" Bất tri bất giác, Tạ Thừa Ngôn đã muốn chạy tới bên Đàm Y, hoãn thanh bảo đảm, "Bây giờ, tôi nhất định sẽ không quên."
Câu nói xin lỗi thật lòng an ủi này không chỉ có không có khơi gợi chút tác dụng trấn an nào, ngược lại làm sắc mặt Đàm Y càng tái nhợt vài phần, anh cơ hồ muốn xoay người đào tẩu. Nhưng... Hôm nay, anh nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phao-hoi-bi-van-nhan-me-xuyen-vao/1184915/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.