Đi tới phòng ngủ, gặp được người. Người trong phòng nhìn thấy ánh sáng, đã ngồi dậy. Ta tinh tế đánh giá y, phát hiện tiểu sư đệ lớn lên thập phần thanh tuyển, mặt mày lại mang theo tử khí nặng nề, hai mắt cơ hồ không có tiêu cự nhìn sang.
“Ta đã nói rồi. Không có bất kỳ người nào sai khiến ta giết hắn. Là ta muốn giết.”
Như là coi ta là thành ai, y vô thần mà cúi thấp đầu, giống như bị thần kinh tự nhiên lẩm bẩm, đồng tử run rẩy, đôi môi run rẩy rẩy. Ta nghiêng tai tinh tế nghe qua…
“Ta không phải, ta không phải, van cầu ngươi.”
“Xin lỗi, xin lỗi.”
“Trốn không thoát đâu.”
Ta nhíu nhíu mày, suy tư chốc lát, đi lên trước kéo ống quần của y lên. Y đột nhiên ngưng miệng, thân thể cứng còng dưới tay ta, không nhúc nhích.
Đôi xương bánh chè kia sớm bị khoét, nhìn miệng vết thương lành sẹo, ta thấy đây ít nhất là chuyện của một năm trước.
Ta nhìn y, tuyệt vọng kia như là dây leo, từ trong mắt của y tràn ra, leo vào lòng ta.
“Có thể.”
Ta nhìn y, kiên định nói.
Y thập phần nghi hoặc mà nhìn về phía ta, từ lúc ta bước vào tới bây giờ, lần đầu tiên ta thấy y đem ánh mắt tập trung trên người ta.
“Có thể chạy đi.”
Y trợn to hai mắt, đáy mắt lấp lóe một chút ánh sáng. Điều này làm cho y thoạt nhìn như là sống lại, ngũ quan đều trở nên sinh động hơn chút.
“Không thể.” Y nhíu mày lại, nghiêm túc phản bác ta, “Cửa lúc nào cũng có năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phan-no-khong-lai-vo-luc/157459/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.