Đó là một mùa xuân hoa nở. (xuân nào hoa chả nở :))))))
Ta mới vừa nhận lệnh xuống núi, sau khi dập đầu ba cái dưới chân sư phụ, ly khai nơi này mang theo nhiều chua xót, niềm vui và những lựa chọn quan trọng nhất trong cuộc đời ta.
Lần này xuống núi, ta không quay đầu lại. Các sư huynh sư tỷ có mấy người lựa chọn khoái ý giang hồ, có mấy người quyết định trở thành sát thủ. Mà ta không muốn liên quan đến thế sự quá nhiều, sợ không có cách nào thoát thân, liền lựa chọn trở thành một vị ẩn sĩ.
Lúc rảnh rỗi hành hiệp trượng nghĩa, thời điểm cần thiết thì tiếp nhận nhiệm vụ nuôi gia đình sống tạm.
Vốn định như vậy có thể thanh tịnh một chút, nhưng không ngờ lúc ở sư môn thanh danh quá tốt, người đến đây bái sư học nghệ nối liền không dứt, luôn có người tìm tới cửa làm ăn. Bất đắc dĩ, đành phải mở ra một phái nhỏ, lâu lâu tiếp nhận kinh doanh, bình thường rảnh rỗi mang theo học sinh đi Thích Khách Minh tìm sư huynh sư tỷ luận bàn.
Ngày ngày trải qua gần như ung dung tự tại, từ từ làm quen được không ít bằng hữu chân thành, mỗi người đều có chuyện cũ khác nhau. Chúng ta khi thì thảo luận võ học đạo thuật, khi thì tán gẫu việc ít người biết đến.
Tuy rằng vẫn không thể chân chính buông xuống, đem quá khứ từng trải chia sẻ cho bằng hữu, ta lại rõ ràng có thể cảm thấy mình đang tái sinh từ đống tro tàn. Ta không lại nôn nóng bất an, cũng không lại cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-phan-no-khong-lai-vo-luc/157458/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.