Uông Thần Hạo cuối cùng cũng đầu hàng. Lạc Hiên cười thầm, mặt đối mặt với hắn..
"Anh và người phụ nữ đó đã...?"
"Không hề xảy ra chuyện gì"
Hắn cắt ngang lời cô và trả lời rất bình thản.
"Xì, còn lâu em mới tin nhé, mồi ngon dâng tới miệng mà chê? Anh không phải là đàn ông à"
Hắn nhếch mép thích thú, kề sát vành tai cô, thổi phù vào đó một làn hơi ấm mê người.
Lạc Hiên nhạy cảm liền rung nhẹ.
Hắn khoái chí cất giọng gian manh
"Anh có phải đàn ông hay không em còn không biết à, hay bây giờ thử nhé"
"Hạo, em đang nói chuyện nghiêm túc"
"Ờ"
Hắn một tay chống đầu, nằm nghiêng người, nhìn con mèo nhỏ đang giơ móng vuốt
"Ờ? Rốt cuộc là có hay không mà ờ?"
"Ui đau...cục cưng à đau lắm đó"
Lạc Hiên ấy thế mà lại đưa tay nhéo vào điểm nhạy cảm trên ngực hắn. Vừa nhéo vừa xoay theo hình xoắn ốc không hề nương tay.
Thấy Uông Thần Hạo chỉ la đau mà không hề nói rõ. Lạc Hiên tức giận nhào người đè lên người hắn. Thật ra sức cô chỉ như mèo cào, hắn la đau cho cô vui mà thôi.
Uông Thần Hạo bây giờ nằm dưới thân cô, hắn nói với giọng vô cùng đáng thương
"Oan cho anh quá, anh chỉ cứng lên được với một mình em thôi đấy, bảo bối à tha cho anh đi"
Lạc Hiên đỏ bừng mặt. Cô hỏi bừa...
"Ừm vậy...vậy cô ấy bây giờ..sao rồi..?"
"Chết rồi"
"Cái gì? Anh giết cô ấy? Vì sao chứ?"
Lạc Hiên rùng mình trước sự tàn nhẫn của Uông Thần Hạo.
"Giường của anh, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-ong-trum-hac-dao-biet-yeu/1506287/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.