Một buổi chiều của ngày thứ mười. Lạc Hiên cuối cùng cũng tỉnh lại.
Bàn tay cô bị ai đó nắm chặt đến đổ mồ hôi ướt đẫm.
Uông Thần Hạo đang gục đầu bên cạnh cô, ngủ thiếp đi. Hắn không phải là thần thánh, hắn là con người, hắn cũng biết mệt.
Lạc Hiên không gọi hắn, cô cứ nằm như vậy nhìn hắn.
Người đàn ông này thật ngốc.
Nhưng không...
Cả cô và hắn đều là những kẻ ngốc, cam tâm tình nguyện vì đối phương moi hết ruột gan.
"Hạo, em yêu anh, rất yêu anh"
Vì nhận được sự chăm sóc tốt nhất, được truyền những loại thuốc tốt nhất thế giới nên sắc mặt cô đã dần hồng hào. Chỉ là trong lúc này Lạc Hiên lại muốn đi vệ sinh.
Cô khẽ nhúc nhích, định tự mình đi vào phòng tắm, cô không muốn đánh thức Uông Thần Hạo.
Nhưng chỉ một cử động nhỏ, con mãnh hổ đã thức.
"Hiên"
Hắn gọi cô đầy trìu mến, giọng nói mềm như nước, làm tim Lạc Hiên nhũng ra.
"Em tỉnh rồi, thật tốt"
Hắn hôn lên trán, lên mắt, lên môi
Rồi lại cuối xuống hôn lên mu bàn tay của cô, xoa xoa âu yếm.
Hắn đang rất vui, nên hôn khắp mặt cô, Lạc Hiên cũng để hắn hôn thoả thích. Vì cô cũng nhớ mùi vị của người đàn ông này biết bao.
"Hiên, em thấy trong người thế nào? Vết thương còn đau không? Có chỗ nào không khỏe không? Anh gọi bác sĩ nha"
Hắn rối rít đến nỗi Lạc Hiên không kịp nói lời nào . Khi hắn định đứng lên gọi bác sĩ thì cô mới có cơ hội mở miệng.
"Hạo, bình tĩnh, em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-ong-trum-hac-dao-biet-yeu/1506286/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.