“Sóng biển cuốn lên bờ cát trắng, cuốn lên tháp cao, hóa thành mây mù, thành cơn mưa rơi xuống, rơi xuống vách núi chia cắt chúng ta…”
<Tình thiên sa vũ> là một bài hát có nhịp điệu nhanh, lấy ý tưởng từ câu chuyện về nàng tiên cá, âm điệu hơi cao, tình cảm bên trong lại dồn nén dạt dào.
Tiếng hát của chàng trai trong veo tựa cát trắng dưới đáy biển, tựa như hạt ngọc rơi xuống, hát chay không nhạc đệm cũng đủ khiến người ta say mê, dẫn người nghe vào biển sâu thăm thẳm.
Cô Cao nghe xong cũng ngẩn ngơ.
Tuy phần rap vẫn có chỗ phát âm sai, thế nhưng so với hôm qua đúng là một trời một vực mà!
Không chỉ vậy, cô Cao nghĩ Bạch Diễn cần luyện thêm giọng cao, ai ngờ cậu có thể hát tốt, không hề miễn cưỡng bản thân chút nào.
Chỉ qua một đêm đã tiến bộ rõ ràng vậy ư?
Bạch Diễn hát xong đoạn đầu tiên, cô Cao lấy lại tinh thần, phất tay ra hiệu cho cậu dừng lại, trong mắt ánh lên niềm vui: “Em từng học qua thanh nhạc đúng không?”
Bạch Diễn uống ngụm nước: “Đã từng học ạ.”
“Giọng hát của em hẳn đã trải qua luyện tập.” Cô Cao sợ Bạch Diễn hiểu lầm, tiếp tục giải thích, “Người mới học hát ấy, giọng ca của họ không thể tự nhiên được như em đâu.”
Bạch Diễn mỉm cười: “Vâng.”
Ngoài làn điệu và chất giọng, cô Cao biết thiên phú của Bạch Diễn rất cao.
Không chỉ hát tốt nốt cao, màu giọng của Bạch Diễn cũng rất đặc biệt.
Không phải giọng nam từ tính trầm trầm cũng không phải giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-omega-xuyen-den-the-gioi-hien-thuc/242185/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.