Dùng bữa xong, khi vú nuôi đang dọn bàn ăn, cô nói:
- Vú gọi những người làm lại đây cho tôi!
- Có chuyện gì sao tiểu thư?- Vú nuôi nghi ngờ dừng tay hỏi cô.
-Tôi kêu vú gọi người chứ không phải hỏi vặn lại tôi! Đây không phải là việc một vú nuôi nên hỏi!- Diệp Lạc Nguyên (từ giờ An Diệp Lạc sẽ là Diệp Lạc Nguyên nhé!) nhíu mày nói.
- Dạ tiểu thư!
Vú nuôi dọn bàn xong, khoảng 30 phút sau thì quay lại, theo sau là hơn chục người làm xếp hàng, tất cả đều nhìn cô. Họ không biết vì sao tiểu thư lại gọi mình tới, vú nuôi thấy cô không nói gì bè lên tiếng:
- Tiểu thư, tôi đã gọi đông đủ mọi người tới rồi!
- Ừm! Bắt đầu được rồi!
Khẽ gật đầu, cô nhìn vú nuôi hỏi:
- Vú đã ở đây lâu chưa?
- Tôi ở đây được gần hai chục năm rồi, từ khi tiểu thư chào đời!
- Rất tốt! Vậy bà có thể rời khỏi đây được rồi!
- Cô dám đuổi tôi?- Vú nuôi kinh ngạc hét lên.
- Đúng, có vấn đề gì không!- cô bình tĩnh nhìn vú nuôi.
- Tôi đã làm gì sai? Còn nữa, cô không có quyền đuổi tôi!- vú nuôi phản bác.
- Ha ha, tôi không có quyền??? Trong ngôi nhà này các người nên nhớ tôi là chủ nhân của ngôi nhà này!
- Cô là chủ nhân thì đã sao? Mọi chuyện đều phải nghe lão gia!- một nữ nhân vang lên trong số những người giúp việc.
Diệp Lạc Nguyên nheo mắt nhìn người vừa lên tiếng, cô im lặng, khi mọi ngươi tưởng cô sợ hãi thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-nu-phu-thanh-nhan-vat-chinh/140257/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.