Cả hai cứ đứng mãi một chỗ như vậy, nhìn nhau rồi bất giác cười. Minh Hào ngỏ lời trước:
“Chúng ta nên đến một nơi nào đó để ngồi và nói chuyện nhé?”
“Tớ nghĩ chiếc ghế gỗ lớn phía bên kia hồ sẽ phù hợp.” - Hạ Vân chỉ về nơi đó rồi nói với cậu.
“Ừm, chúng ta đi thôi.”
Cậu nói rồi có chút ngại ngùng mà nắm lấy tay Hạ Vân, cô cũng đáp lại cậu với ánh mắt có chút ngượng nghịu xen lẫn hạnh phúc.
Con đường đi đến phía bên kia hồ vốn rất dài nhưng sao lúc này cô lại cảm thấy thật ngắn. Cả cậu và cô dường như vẫn chưa quen với sự xuất hiện của đối phương bên cạnh mình sau khoảng thời gian xa nhau quá dài khiến họ không biết phải mở lời trước ra sao vì vốn có quá nhiều điều họ muốn biết về nhau.
Đi ngang qua một cây xanh to lớn, cành lá rũ xuống xum xuê, Minh Hào khẽ vươn cánh tay đỡ lấy cành lá để đầu Hạ Vân không bị va phải.
Hồ nước trong xanh tĩnh lặng không một gợn sóng cùng những cánh hoa anh đào trôi nhè nhẹ trên mặt hồ. Ngay cạnh bờ hồ chỉ có duy nhất một chiếc ghế gỗ lớn, vì hôm hay nhóm của Minh Hào đã thầu hết khu vực này nên hầu như không có vị khách nào trừ Hạ Vân và người chủ làng văn hóa cho phép cô vào nơi đây chính là người bà lớn tuổi khi nãy.
Minh Hào mở lời:
“Qua năm qua cuộc sống của cậu đã diễn ra như thế nào?” - Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-nu-pho-giam-doc-tung-don-phuong-toi/2942637/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.