Lên năm thứ nhất đại học, cô bé Tống Vận của chúng ta mới trải qua sự giày vò của kỳ học quốc phòng. Mặc dù da hơi đen một chút nhưng làn da của cô lúc đầu rất là trắng, cho dù có đen hơn một chút thì cũng không ảnh hưởng gì mấy.
Ngày thứ hai Vệ Gia Tuyền đi đến Thành phố Hải, sau đó cô dẫn Tống Vận đi chơi. Cô bé tỏ ra rất vui vẻ khi đi biển. Cho dù chỉ đứng ở bờ biển xem một chút cũng đã thấy hứng thú không muốn dừng.
Vệ Gia Tuyền nhìn Tống Vận đang ở ngồi trên bãi cát kiếm vỏ sò mà nhịn không cười được, cô lớn tiếng nhắc nhở cô: "Tiểu Vận, đừng có đi xa bờ quá.”
Tống Vận cười đáp lại, trên đầu còn mang theo một cái mũ lá, tiếp tục đi tìm kiếm vỏ sò.
Hoắc Dự ngồi trên ghế bên cạnh Vệ Gia Tuyền, gương mắt có một chút oán niệm: "Tưởng là tới đây để nghỉ ngơi thư giãn một chút, ai ngờ cuối cùng là đi làm bảo mẫu” Anh cùng Vệ Gia Tuyền lớn hơn đám nhóc Cổ Vân Triết một chút. Lúc trước cũng không có nghĩ qua sẽ chơi đùa cùng với nhau, lúc đó anh chỉ nghĩ sẽ cùng Vệ Gia Tuyền tìm một chỗ để chơi. Nhưng khi Tống Vận đến, Vệ Gia Tuyền không khỏi lo lắng để cô bé đi theo Cổ Vân Triết, cô bé liền biến thành một người hầu nhỏ.
Vệ Gia Tuyền có hơi chút bất mãn nói: "Tiểu Vận ngoan như thế, anh còn có ý kiến gì?"
"Chuyện này không có liên quan đến việc cô bé có ngoan hay không.” Hoắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-nhung-vi-sao-toa-sang/1742041/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.