Cảnh cuối cùng của 《 Lời chia tay vào mùa xuân 》là cảnh cô ấy nói lời từ biệt với người bạn mới, người cha dượng của cô ấy và chuẩn bị rời khỏi thành phố nơi đã làm cô ấy tổn thương sâu sắc nhất. Sau khi kết thúc cảnh quay này, 《 Lời chia tay vào mùa xuân 》 chính thức đóng máy. Cảnh Ung là người vui vẻ nhất, ngay sau khi bộ phim kết thúc, ông đã bảo người chịu trách nhiệm sản xuất tìm một quán lẩu ngon ngon và đặt bàn cho bữa ăn tối nay. Người dân ở Giang Châu rất thích ăn cay, món ăn nổi tiếng nhất là lẩu, nhưng ở đây lại không có một quán lẩu chính thống nào cả. Sau khi các thành viên trong đoàn nghe được thông báo này, họ liền tặng cho đạo diễn một tràng pháo bông. Cuối cùng thì bộ phim cũng hoàn thành, mọi người hoàn toàn thư giãn. Quán lẩu mà người chịu trách nhiệm sản xuất tìm là một quán lẩu ngoài trời. Anh ta cũng đặc biệt chọn một góc rất đặc biệt, xung quanh chỗ ngồi đều có màn che, nên miễn là không có ai đi qua đây thì họ sẽ không biết rằng đang có một đoàn làm phim tụ tập ở đây. Tối nay Cảnh Ung chỉ uống hai cốc rượu, người khác không dám ép ông uống. Còn những người thích uống thì họ sẽ tự tụ tập và uống với nhau. Vệ Gia Tuyền cũng không uống rượu, cô chỉ ngồi nói chuyện với Cảnh Ung và Tống Tử Văn, thỉnh thoảng cô sẽ kiểm tra điện thoại của mình. Cô do dự liệu có nên đổi vé về lúc nửa đêm không, có thể về sớm cũng tốt. Nhưng nếu cô đi lúc nửa đêm thì nửa đêm hôm sau cô mới về đến thủ đô. Cô định gây bất ngờ cho Hoắc Dự. Nhưng sau khi cô suy nghĩ kỹ hay là quên đi. Cảnh Ung đã lớn tuổi rồi nên ông ấy về trước chứ không ở lại lâu. Tống Tử Văn cũng đi theo ông ấy luôn. Ngay khi Vệ Gia Tuyền nhìn thấy, cô cũng muốn đi theo hai người bọn họ, nhưng cô lại bị Dụ Trạch ngăn lại. Dụ Trạch xoa xoa cái gáy của cậu ta, dường như có chút xấu hổ, cậu nói: "Chị Gia Tuyền, em hy vọng sau này em còn có cơ hội được hợp tác với chị lần nữa.” Vệ Gia Tuyền cười và đáp: "Tôi cũng hy vọng thế. Vậy tôi đi trước nhé.” Dụ Trạch nói: "Vậy hẹn gặp lại chị lúc bộ phim được khởi chiếu.” Vệ Gia Tuyền gật nhẹ đầu và vẫy tay chào cậu. Chờ 《 Lời chia tay vào mùa xuân 》 được khởi chiếu chính thức thì đoàn làm phim chắc chắn sẽ làm một chiến dịch tuyên truyền. Đến lúc đó, chắc chắn hai người bọn họ sẽ gặp lại nhau. Tống Tử Văn vẫn đang đợi Vệ Gia Tuyền, ông nhìn thấy Dụ Trạch đang cười nói chuyện với cô, ông không ngần ngại mà trêu trọc: "Gia Tuyền nhà ta thật sự rất cuốn hút nha.” Vệ Gia Tuyền nhíu lại đôi lông mày, cô nói: "Trời ạ, ba đừng có trêu con nữa.” Loading... Tống Tử Văn nói tiếp: "Nếu con chưa kết hôn thì Dụ Trạch trông cũng được đấy.” Lúc này, Vệ Gia Tuyền có hơi tức giận. Tống Tử Văn cười và nói: "Không sao đâu. Dù sao cũng nên để Hoắc Dự cảm thấy bị đe dọa thì anh ta mới trở nên tốt hơn được.” Anh ấy vốn là người như vậy. Tuy bình thường anh ấy không quan tâm đến người ngoài nhưng anh ấy sẽ luôn bảo vệ gia đình của anh ấy bằng cả mạng sống. Vệ Gia Tuyền cũng đùa lại: "Bỗng dưng con thấy rất lo lắng cho bạn trai tương lai của Tiểu Vận.” Tống Tử Văn cúi đầu rồi lên xe với một nụ cười. Đêm nay, Vệ Gia Tuyền ngủ rất ít. Trải qua một vài tháng ở Giang Châu, cuối cùng cô cũng có thể về nhà. Cô cảm thấy háo hức y như lúc cô được trường học cho kỳ nghỉ dài vậy. Lúc Vệ Gia Tuyền và Đồng An Ni về đến thủ đô đã là vào gần trưa ngày thứ hai. Đồng An Ni lập tức ngồi xe do công ty sắp xếp, còn Vệ Gia Tuyền ngồi lên xe của Hoắc Dự. Hôm nay là ngày đi làm, Vệ Gia Tuyền vừa bước lên xe, cô nhịn không được hỏi: "Anh, liệu em có làm công việc của anh bị chậm trễ không?" "Không đâu, dù là tổng giám đốc thì thỉnh thoảng cũng được phép nghỉ mà.” Cùng lắm là bị ông Phùng mắng vài câu thôi. Khi Vệ Gia Tuyền nhìn anh, trải qua sự háo hức vừa rồi, cô bỗng cảm thấy nhẹ nhõm đến khó hiều. Cô vẫn tiếp tục ôm đầu nhìn anh. Lúc ra khỏi đường cao tốc sân bay, ở ngã tư phía trước có đèn đỏ chờ khá lâu, Hoắc Dự quay đầu sang nhìn cô và nói: "Đừng nhìn nữa. Em thật sự cho rằng anh không có cảm giác gì sao?” Thấy chiếc xe ở phía trước vẫn chưa di chuyển, Vệ Gia Tuyền mới lớn gan tiến lại gần anh hơn và sờ lên mặt anh. Ban đầu Hoắc Dự không nhúc nhích, nhưng một lúc sau, anh bỗng nắm lấy tay của Vệ Gia Tuyền và hôn vào lòng bàn tay cô hai cái. Vệ Gia Tuyền kêu lên: "Bẩn thế.” Hoặc Dự liếc cô một cái, anh nói: "Em có muốn nữa không?" Vệ Gia Tuyền lắc đầu, cô nghĩ không ra lời khuyên gì nhưng cô lo sợ Hoắc Dự lái xe không an toàn. Vệ Gia Tuyền vừa mới trở về, cô cũng không muốn nấu cơm. Vì vậy lúc hai người chuẩn bị về nhà, cô đã gọi đồ ăn mang đến. Như thế thì đến lúc về tới nhà, bọn họ có thể ăn luôn. Hoắc Dự ăn trưa với Vệ Gia Tuyền xong thì anh lại đi. Vệ Gia Tuyền cảm thấy kỳ quái, cô hỏi: "Không phải anh bảo anh đã xin nghỉ rồi ư?" Hoắc Dự cười và nói: "Anh chỉ xin nghỉ nửa buổi thôi.” Nếu như anh dám không đi làm một ngày thì ông Phùng sẽ không chỉ mắng anh vài câu thôi đâu. Vệ Gia Tuyền không vui lắm nhưng cô cũng không tiện mở miệng. Hoắc Dự thấy cô dựa dẫm vào anh, anh bỗng mềm lòng rồi anh bước quay lại, ôm Vệ Gia Tuyền vào lòng và hôn cô. Vệ Gia Tuyền kiễng chân lên đáp lại anh, cô trách Hoắc Dự đối xử tốt với cô như vậy khiến cô càng ngày càng lún sâu hơn. Sau khi Hoắc Dự rời đi, Vệ Gia Tuyền ngủ cả buổi trưa. Lúc sau tỉnh dậy, cô mới từ từ chuẩn bị bữa tối. Cô và Hoắc Dự cũng đã đi ăn với nhau nhiều lần, có vẻ Hoắc Dự là người không kén ăn lắm, ngược lại anh còn chọn thêm nhiều món mà anh thích ăn. Sau một khoảng thời gian dài, tự nhiên Vệ Gia Tuyền sẽ biết anh thích ăn gì. Đến chiều, Hoắc Dự về rất sớm, Vệ Gia Tuyền cũng vừa nấu cơm xong. Hoắc Dự ăn những món mà anh thích, anh nói: "Nếu em không muốn nấu thì anh có thể mua đồ ăn bên ngoài rồi mang về.” Anh cũng từng thử học nấu ăn, nhưng sau nhiều lần, anh phải thừa nhận rằng anh không học được. Anh không có tài trong việc này, nhưng anh cũng không muốn Vệ Gia Tuyền quá vất vả. Vệ Gia Tuyền lắc đầu và nói: "Không mệt, đây toàn là những món ăn đơn giản, hai chúng ta cũng không ăn được bao nhiêu.” Hoắc Dự mỉm cười và không nói gì. Sau khi hai người ăn xong, Hoắc Dự chủ động dọn dẹp phòng bếp, anh không biết nấu ăn cho nên anh chỉ có thể làm mấy việc này. Còn Vệ Gia Tuyền tìm một chương trình truyền hình thực tế để xem. Sau khi Hoắc Dự ra khỏi phòng bếp, anh ngồi xuống bên cạnh cô và hỏi: "Đây là chương trình gì thế?" Vệ Gia Tuyền dựa vào anh và trả lời: "Chương trình truyền hình du lịch thực tế , là một nhóm người nổi tiếng tụ tập lại và đi tìm địa điểm vui chơi, khá là thú vị.” Hoắc Dự xem cùng cô được một lúc. Chương trình trông có vẻ sôi nổi nhưng anh hoàn toàn không hiểu đoạn cười trong đây là gì. Sau khi hai người xem xong chương trình, Vệ Gia Tuyền vào phòng, tắm rửa sạch sẽ. Còn Hoắc Dự cảm thấy chán nên anh vào phòng chiếu phim một mình. Khi Vệ Gia Tuyền bước ra khỏi phòng tắm, cô không thấy Hoặc Dự ở phòng ngủ hay phòng khách, cô nghĩ anh đã đến phòng làm việc làm việc, cô sợ làm phiền anh cho nên cô không đi đến phòng làm việc tìm anh ngay lập tức. Vệ Gia Tuyền dựa vào thành giường đọc sách. Cô đợi một lúc nhưng vẫn không thấy Hoắc Dự trở về phòng nên cô xuống giường và đi đến phòng làm việc tìm anh nhưng trong phòng làm việc lại chẳng có ai. Vệ Gia Tuyền cảm thấy kỳ lạ, cô chợt nhớ ra Hoắc Dự thích tập thể dục, nhưng anh toàn tập vào sáng sớm. Có lẽ là cô không tìm được ai, nên cô chỉ còn cách lên phòng tập thể dục nhỏ ở lầu một, nhưng vẫn chẳng có ai. Vệ Gia Tuyền đứng đó một lúc, cô nghĩ Hoắc Dự không thể nào ra ngoài vào lúc này khi mà anh chưa nói cho cô biết, vì vậy cô quyết định xem xét từng phòng một. Cô phát hiện hóa ra anh đang ở phòng chiếu phim. Ngụy Gia Tuyền liếc nhìn bộ phim đang chiếu, cô kinh ngạc hỏi: "Anh, anh đang xem video đám cưới đúng không?" Hoắc Dự vẫy tay ý bảo cô đến đây, anh nói: "Cái này là video được gửi đến sau khi em tham gia đoàn làm phim. Chắc em cũng chưa được xem, vừa hay ngồi đây xem với anh đi.” Vệ Gia Tuyền ngồi khoanh chân lên ghế sô pha, còn cả người dựa vào người anh. Vệ Gia Tuyền không ngờ rằng lúc này cô nhìn mọi thứ diễn ra trong hôn lễ lại có cảm giác khác so với cảm giác của cô khi đó. Dưới ống kính máy quay, Hoắc Dự rất đẹp trai, khi anh đứng đợi cô trên bãi cỏ, trông anh giống như hoàng tử ở trong lâu đài vậy. Vệ Gia Tuyền vươn tay ôm lấy anh, sau đó cô xoa nhẹ vai anh một cái. Hoắc Dự sờ tóc cô rồi anh cúi xuống hôn lên mặt cô. Nhạc nền được sử dụng cho video đám cưới này là một bài hát thuộc bộ phim tình cảm kinh điển. Vệ Gia Tuyền nghe xong bài hát này, cô hơi ngẩng đầu, mở miệng và ngậm lưỡi anh. Hoắc Dự chịu không nổi sự trêu trọc của cô, rất nhanh anh đã đảo khách thành chủ. Khi bài hát lại kết thúc một lần nữa, Hoắc Dự ôm lấy Vệ Gia Tuyền và đè cô lên ghế sô pha. Vệ Gia Tuyền vừa mới tắm xong, bộ đồ ngủ mà cô đang mặc trên người, một lúc sau nó đã trở nên xộc xệch. Cuối cùng Hoắc Dự dừng lại, nhưng Vệ Gia Tuyền vẫn ôm anh không buông, cô ngây người nhìn anh, giống như cô muốn dùng ánh mắt để truyền đạt rằng cô không hiểu. Hoắc Dự không dám nhìn thẳng cô, anh khẽ quay đầu đi. Vệ Gia Tuyền cắn môi và nói: "Anh, anh…” Nói đến đây, cô không ngần ngại hỏi: "Anh không thấy khó chịu sao?" Hoắc Dự nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của cô, trên trán anh nổi đầy gân xanh, anh nói: "Không phải, Gia Tuyền, em bây giờ….” Anh thở dài nói tiếp: "Gia Tuyền, em có yêu anh không?" Trước khi kết hôn, anh biết Vệ Gia Tuyền thích một người tên Lăng Tử Việt, nhưng Lăng Tử Việt lại ở chung với người bạn tốt trước đây của cô. Anh vẫn biết cô lấy anh là do bà nội Vệ cứ thúc giục cô kết hôn, nhưng có lẽ trong suy nghĩ của cô, cô vẫn còn cố chấp về chuyện của hai người kia. Sau khi kết hôn, anh chưa từng nghĩ sẽ bỏ Vệ Gia Tuyền. Anh muốn cô trao trọn trái tim cho anh trước khi hai người có quan hệ. Anh không biết những người khác như thế nào nhưng đối với anh, chuyện này rất quan trọng và đáng trân trọng, đặc biệt là đối với cô em gái nhỏ bé anh đã cưng chiều hơn hai mươi năm, anh muốn dành cho cô những điều tốt nhất, cũng không muốn để chuyện đáng tiếc xảy ra. Vệ Gia Tuyền ôm chặt lấy anh, cô hít sâu mùi hương trên cơ thể anh và nói: "Anh, em yêu anh.” Câu nói này của cô khiến anh không thể suy nghĩ được gì nữa, nó đã chạm đến tình cảm sâu bên trong anh, câu ‘Ngôi sao của anh, anh yêu em’ đã bị anh nói không biết bao nhiêu lần. Anh cũng đã gần ba mươi tuổi rồi. Lần đầu tiên được ăn thịt, không tránh khỏi việc anh không thể kiềm chế được. Nếu không phải sau đó Vệ Gia Tuyền khóc thút thít thì chưa chắc anh đã dừng lại được. Ban đêm, bên ngoài chung cư vắng lặng, yên tĩnh. Thời tiết đầu xuân vẫn còn hơi se lạnh, thậm chí ngay cả tiếng chim kêu cũng khó nghe thấy. Tiếng nhạc trong phòng chiếu phim đã dừng từ lâu, còn âm thanh cố ý đè nén trong bóng tối ngày càng trở nên rõ ràng hơn, khiến người khác mặt đỏ tim đập. Ngày hôm sau, Hoắc Dự dậy muộn. Anh còn chưa kịp ăn sáng chứ đừng nói là tập thể dục. Nhưng sau khi anh tắm rửa và thay đồ xong, anh không kiềm chế được mà ngồi xuống mép giường nhìn Vệ Gia Tuyền. Cuối cùng anh cúi người xuống và lại bắt đầu hôn cô. Vệ Gia Tuyền tỉnh dậy do cô không thở được, khi cô vừa thấy anh lại bắt đầu, cô vội vã đẩy anh ra và làm động tác cự tuyệt. Hoắc Dự bật cười rồi hôn lên má cô. Anh giúp cô quấn chăn bông rồi anh đứng dậy đi ra ngoài. Sau khi Hoắc Dự đến công ty, ông Phùng vừa nhìn thấy anh thì hỏi: "Cháu có chuyện gì vui à?" Hoắc Dự lắc đầu không nói gì Ông Phùng nôn nóng quát: "Ông cảm thấy hôm nay cháu đến đây, trông cháu với con công chẳng khác gì nhau, rất bắt mắt.” Hoắc Dự lạnh lùng liếc ông một cái, ông Phùng lập tức ngậm miệng. Khi Vệ Gia Tuyền tỉnh lại đã là gần trưa. Lúc này cô mới hiểu rằng những gì được viết trong tiểu thuyết hoàn toàn là sự thật, trong lòng bỗng cảm thấy khó chịu. Nếu đêm qua cô không khóc lóc van xin lòng thương xót của anh thì có lẽ Hoắc Dự sẽ không buông tha cho cô một cách dễ dàng như vậy. Lời đàn ông đều không đáng tin. Sau khi anh ôm cô vào phòng tắm, miệng nói giúp cô tắm rửa, nhưng… lại làm thêm lần nữa. Vệ Gia Tuyền lại đỏ mặt khi cô nghĩ về chuyện tối qua, cô lập tức kéo chăn bông lên che mặt. Ban đầu Hoắc Dự liên tục gọi cô là ‘Ngôi sao của anh’ và ‘Anh yêu em’, sau đó không hiểu xảy ra chuyện gì mà anh bắt đầu gọi cô là ‘Vợ’ và bắt cô gọi anh là ‘Chồng’. Vệ Gia Tuyền lại tiếp tục vùi đầu vào gối, không nghĩ đến nha không nghĩ đến, gần đây cô mới phát hiện anh rất dẻo miệng, nhưng tối hôm qua cô lại phát hiện anh không phải là người. Sau khi kết hôn, đàn ông chắc chắn sẽ thay đổi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]