Khi Vệ Gia Tuyền về đến nhà thì cũng đã không còn sớm, gần đây Hoắc Dự thường xuyên về trễ. Thường ngày hầu như cô đều bắt đầu chuẩn bị cơm tối vào lúc này, có điều hôm nay cô vừa mới mở cửa thì đã nhìn thấy ánh đèn sáng rỡ trong phòng khách.
Hoắc Dự mặc quần áo giản dị ở nhà ra đón, dưới ánh đèn mờ nhạt, đường nét trên khuôn mặt anh không còn vẻ lạnh lùng và sắc bén như khi ở bên ngoài.
Hoắc Dự thấy cô trở về lại gần hỏi: “Gia Tuyền, hôm nay biểu hiện ra sao?”
Vệ Gia Tuyền bước về phía anh mấy bước rồi đột nhiên vươn tay ôm lấy anh.
Hoắc Dự sững sờ tại chỗ, nhưng rất nhanh đã giơ tay lên vỗ bả vai cô một cái, an ủi:
“Không sao đâu, dù sao anh họ của em cũng là ông chủ của Công ty Truyền thông Lâm Vân mà, cùng lắm thì nhờ anh ta sắp xếp cho em một bộ phim mới thôi. Nếu em cảm thấy không tiện, anh cũng có thể đầu tư tiền vào đoàn phim cho em, nhưng mà về mặt này anh chắc chắn không chuyên nghiệp bằng anh họ của em.”
Vốn dĩ lúc Vệ Gia Tuyền nhìn thấy anh đã muốn khóc, nhưng vừa nghe anh hiếm khi nói nhiều lời như vậy, cô biết anh đang lo lắng cho mình thì nhất thời lại có chút buồn cười. Chỉ cần cô vừa nghĩ đến việc anh đã rời đi suốt mấy năm qua thì trong lòng cô lại cảm thấy rất khổ sở, nhưng bây giờ người đang đứng ngay trước mặt cô, cô không nên đau thương buồn bã như vậy mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-nhung-vi-sao-toa-sang/161676/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.