Thượng Lâm dẫn đầu đưa mọi người ra ngoài vườn đến nơi uống trà.
Tất cả người hầu đều tất bật chuẩn bị đồ, Thượng Lâm nổi tiếng là khó chiều nếu không nhanh chóng chuẩn bị xong chỗ này bọn họ sẽ bị tam thiếu gia đánh chết.
Trong số những người hầu đang làm việc cũng có Thượng Ngọc.
"Mọi người ngồi xuống đi, hôm nọ ta vừa được tặng một loại trà ngon từ quốc gia La Bố các ngươi uống thử xem như thế nào? Người đâu rót trà": Thượng Lâm phất phất tay người hầu liên đi tới rót trà.
Thượng Ngọc nhận nhiệm vụ mang điểm tâm lên, đang đi đến gần chỗ Hách Liên Dạ ngồi do không cẩn thân vấp phải cục đá nên cậu đã ngã lên người hắn ta số bánh ngọt cậu bê đều đổ hết lên người của Hách Liên Dạ.
"Á! Đau quá".
Thượng Ngọc tuy ngã vào lòng Hách Liên Dạ nhưng tay thì đập trúng bàn khiến tách trà nóng rớt xuống đổ thẳng vào người khiến cậu bị phỏng.
"Cái tên quái vật này, ngươi đang làm cái gì vậy còn không mau đứng lên!" Thượng Linh Nhi thấy Thượng Ngọc đang nằm lên người Hách Liên Dạ liền chạy lại đạp cậu một cái khiên cậu ngã ra xa đầu đập thẳng xuống đất, cơ thể đã vốn đầy thương tích nay lại nhiều hơn.
"Hoàng thái tử người không sao chứ?" Thượng Quân đi tới đỡ Hạch Liên Dạ đứng dậy.
"Ta không sao!" Hách Liên Dạ cầm lấy khăn tay lau sạch bánh trên quần áo mắt thì liếc về phía tên vừa nãy hất bánh lên người mình, nhìn thấy vết bớt đen sì trên gương mặt kia hắn liền nở một nụ cười không mấy thân thiện: "Chà! Đây không phải nhị thiếu gia sao? Đường đường là một đại thiếu gia tại sao phải làm những công việc của người hầu thế này?".
Thượng Ngọc ôm lấy cơ thể mình mà không ngừng run rẩy, cậu biết hắn lúc hắn mười lăm tuổi vô tình bị đổ oan là ăn trộm đồ của Hách Liên Tịch liền bị hắn cho người đánh gãy hai tay kể từ đó mỗi lần nhìn thấy Hách Liên Dạ cậu liền trốn đi ai ngờ hôm nay xui xẻo lại gặp phải hắn.
"Hoàng Thái tử tôi.. tôi.. tôi.. không.. khô.. cố.. cố.. ý!"
"Thượng Ngọc năm năm rồi chưa gặp sao cậu vẫn vụng về như vậy?": Hách Liên Dạ tuy cười nhưng ánh mắt lại chưa đựng sự chăm chọc kèm theo kinh bỉ.
Thượng Ngọc vô cùng sợ hãi, liên tục lùi lại về phía sau.
Hách Liên Dạ nhìn Thượng Ngọc sợ hãi tránh xa mình nước mắt liên tục trào ra, trời sinh Thương Ngọc có đôi mắt như ngọc lục bảo vô cùng xinh đẹp.
"Đôi mắt này của ngươi thật đẹp không phù hợp với gương mặt này".
Hách Liên Dạ đưa tay lên lau nước mắt cho Thượng Ngọc, cậu sợ hãi chỉ biết ngồi im không dám động đậy.
Thấy Thượng Ngọc ngoan ngoãn để mình tùy ý sờ soạn Hách Liên Dạ cảm thấy cậu giống một con thú nhỏ cầu xin chủ nhân tha tội chết cho nó tâm tình liền trở lên tốt hơn.
"Ta thấy ngươi cung không phải cố tình nên ta sẽ tha tội cho ngươi nếu lần sau còn thế nữa đừng trách ta giết ngươi".
"Cảm ơn ngài đã tha tội cho tôi, sẽ không bao giờ có lần sau ạ" Mặc kệ cơ thể bị thương nặng cậu liên tục đập mạnh đầu xuống đất sau đó liền nhanh chóng rời đi.
Thấy bóng dáng Thượng Ngọc xa dần Thượng Quân nhìn Hách Liên Dạ thắc mắc hỏi: "Sao lại thả hắn đi? Đây không giống với tính cách của ngươi".
"Hôm nay tâm trạng ta tốt không muốn thấy máu" Nói rồi Hách Liên Dạ quay lại chỗ ngồi người hầu đã rót cho hắn một ly trà mới, hắn nhấp môi thoải mái thưởng thức trà: "Trà ngon".
Thấy vậy mọi người cũng quay lại bàn trà tiếp tục trò truyện.
* * *
"Đau quá! Đau quá!"
Thượng Ngọc đi được nửa đường thì cả người đau đến nỗi không cử động được liền dựa vào gốc cây nghỉ ngơi.
"Không biết cuộc sống như thế này còn kéo dài đến bao giờ nữa đây? Mẹ à nếu mẹ còn sống liệu có bảo vệ và yêu thương con không, con mệt quá mẹ đến đón con đi": Nước mắt cậu liên tục rơi, cậu khóc nức lên cậu muốn có cha mẹ yêu thương như anh chị em của mình.
"Đừng khóc nữa, nếu muốn hạnh phúc anh có bằng lòng đi cùng với em không?".