Editor: Lynh Ha
Thứ sáu tàu điện ngầm luôn chật kín người, họ đều là những người vừa mới tan làm và học sinh khó khăn lắm mới được một lần về nhà cuối tuần.
Đang giờ cao điểm nên trong tàu đoàn người phải chen chúc nhau rất khó chịu.
Trần Tê không ngờ được một ngày mình lại gặp phải tên biến thái.
Lúc này cô đang đứng tựa vào chỗ sâu nhất trong tàu, mà ngay phía sau có ông chú trung niên cách cô rất gần, như sắp dựa vào người cô.
Để tránh hiểu nhầm, cô cố tỏ ra thoái mái dịch sang bên cạnh, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Nhưng cô không ngờ rằng ông chú đó cũng dịch theo, tay nhẹ nhàng chạm vào lưng cô, như đang thử xem phản ứng của cô.
Vì thời tiết hôm nay quá nóng nên cô mặc một chiếc chân váy ngắn, không nghĩ đến việc bị tên biến thái rình coi.
Trần Tê chưa từng trải qua những việc như này, cô ôm tâm lí có thể chịu đựng thì chịu, tình nguyện kiềm chế một chút, không muốn làm to chuyện.
Chủ yếu là vì xấu hổ.
Ông chú phía sau hình như cũng nhận ra cô đang nén giận vì thế càng không kiêng kị bắt đầu sờ soạng người Trần Tê.
Sức chịu đựng của Trần Tê sắp cạn kiệt, cô chuẩn bị xoay người chửi tên biến thái đó một trận, đột nhiên có một bàn tay từ bên cạnh kéo cô qua, cảm giác ấm áp làm Trần Tê sửng sốt.
Cô bị kéo vào vòng tay an toàn, nam sinh chắn giữa Trần Tê và ông chú già, ngăn cách hai người.
Nam sinh nhìn ông già đó bằng ánh mắt lạnh thấu xương.
Trần Tê từ từ ngước mắt lên, thiếu niên trước mặt có làn da trắng trẻo, cao hơn cô rất nhiều, đầu đội chiếc mũ lưỡi trai, vành mũ ấn xuống rất thấp, gần như che hết đôi mắt, dưới bóng râm, Trần Tê không nhìn rõ mặt của cậu nhưng có thể thấy mũi cậu rất cao và đôi môi hồng nhạt.
Nam sinh có dáng người cao thẳng, dù mặc một chiếc áo hoodie đen vẫn nổi bật làm người ta không thể rời mắt.
Đương lúc Trần Tê còn ngẩn ngơ, thiếu niên trước mặt đột nhiên lấy điện thoại, ngón tay lướt nhanh trên màn hình, sau đó đưa màn hình điện thoại đến trước mắt Trần Tê.
Trần Tê bất ngờ, do dự giây lát rồi đưa mắt sang nhìn ghi chú trên màn hình, chỉ có vài chữ ít ỏi: Không sao đâu, đừng sợ.
Trần Tê ngẩn ngơ, tim đập nhanh như sóng biển vỗ lên mỏ đá, loạn nhịp.
Mãi đến khi thiếu niên lắc lắc điện thoại, Trần Tê mới hoàn hồn, cô gật đầu lia lịa.
Mặt nóng bừng, rõ ràng trong xe bật điều hòa, cô lại nóng như đang đi giữa xa mạc.
“Cảm ơn cậu.” Trần Tê lấy hết dũng khí, khẽ nói.
Nhưng đối phương rất lạnh nhạt, không đáp lời.
Bên tai có vô vàn tạp âm, có người đang gọi điện thoại, có người xem phim, còn có âm thanh báo đến trạm kế của tàu điện ngầm.
Cậu ấy không nghe thấy mình nói gì sao? Cần nói lại lần nữa không nhỉ? Trần Tê lúng túng gãi cổ.
Bỗng nhiên trên đỉnh đầu truyền tới một âm thanh: “Ừ.”
Trần Tê ngẩng đầu, mắt nhìn thẳng nam sinh.
Đuôi mắt cậu cong cong, xung quanh có một tia ửng hồng, lông mi rất dài, đuôi mắt hơi hướng lên trên, đôi mắt đen như bầu trời đêm, sâu không thấy đáy, có chút thần bí.
Tim lỡ mất một nhịp.
Thời gian như ngừng trôi vào khoảnh khắc này, Trần Tê mở miệng nhưng không nói được gì.
Thông báo dừng trạm của tàu điện ngầm lại vang lên.
Nam sinh cúi đầu liếc nhìn cô, khẽ cau mày.
Tay cậu cầm một chiếc túi, lấy ra chiếc áo khoác mỏng, sau đó đưa cho Trần Tê.
Trần Tê ngơ ngác nhìn tag trên áo khoác.
Đây là áo cậu ấy mới mua mà, sao lại cho cô?
“Buộc vào eo đi, không cần trả lại.” Nam sinh bỏ lại câu này, lấy tay đè vành mũ rồi rời đi.
Chân cậu rất dài, vài bước đã ra khỏi toa tàu.
Trần Tê lặng lẽ nuốt hai chữ “cảm ơn” chưa kịp nói.
–
Kể từ hôm đó, thứ sáu tuần nào Trần Tê cũng đi tàu điện ngầm, còn mang theo chiếc áo khoác đã giặt sạch sẽ.
Nhưng cô chưa từng gặp lại nam sinh kia.
Cảm giác nuối tiếc và buồn bã không thể nói lên, rõ ràng chỉ gặp có một lần.
Tin vui duy nhất là Trần Tê thi đậu Trung học phổ thông số một, người trong nhà vui vẻ không thôi, mời người thân thiết đến khách sạn ăn cơm.
Ngày khai giảng, vì Trần Tê không thường xuyên đi qua trường Trung học phổ thông số một nên cô ra cửa từ rất sớm tính làm quen với con đường này.
Trường Túc Thành nói xa không xa, nói gần cũng không gần, đi bộ mất tầm 20 phút.
Trên đường đến trường, sẽ đi qua mấy cửa hàng bán đồ ăn sáng.
“Bánh kẹp thịt mới ra lò đây! Không ăn nhanh sẽ hết”
“Cô gái nhỏ ơi, ăn không?” Bác chủ quán trong một gian hàng tươi cười hỏi Trần Tê.
Bà chủ hơi mập xíu nhưng luôn cảm thấy rất thân thiện.
Trần Tê nhìn qua trong tiệm, bánh quẩy và bánh mì kẹp thịt mới ra lò, mùi hương xộc vào mũi, Trần Tê không nhịn được mua một chiếc bánh kẹp thịt, vừa đi vừa ăn.
Qua cửa hàng bán đồ ăn là một con đường ngô đồng dài.
Đúng như tên gọi của nó, hai bên đường trồng rất nhiều cây ngô đồng Pháp, lá cây che bớt ánh nắng chói chang, chỉ có vài hạt nắng rơi trên đường, như những viên kim cương rải trên mặt đất.
Trần Tê dừng bước, chụp lại cảnh tượng trước mắt.
Thật đẹp.
Qua đường ngô đồng, đi một con đường nữa là đến trường.
Đèn đỏ.
Trần Tê vứt túi bóng đựng bánh mì đã ăn xong, kéo quai cặp, chờ đèn giao thông chuyển màu xanh.
Xe cộ đông nườm nượp, Trần Tê nhìn dòng người tấp nập trước cổng trường.
Nhìn từ trái sang phải.
Cuối cùng, tầm mắt rơi xuống nơi nam sinh đang đứng bên đường đối diện, đột nhiên dừng lại
Trân Tê nghĩ rằng mình bị áo giác, đưa tay dụi mắt.
Hình bóng nam sinh vẫn còn.
Trần Tê nhận ra, đây là người cô gặp trong tàu điện.
Cậu mặc đồng phục của trường, trắng xanh đan nhau, khóa áo được kéo lên cao, cổ dài, đồng phục rộng thùng thình mặc trên người cậu như đi catwalk, cực kỳ bắt mắt.
Đèn xanh.
Trần Tê đứng sững tại chỗ, không rõ vì nóng hay vì thiếu niên mà khuôn mặt cô ửng hồng.
Cô thậm chí đã quên sang đường.
Tiếng tim đập như muốn át cả âm thanh náo nhiệt xung quanh.
Tiếng người, tiếng còi xe đều bị nhấn chìm.
Trong đầu như có một giọng nói trong đầu Trần Tê: Cô toang rồi.
Thiếu niên đi về phía cô, ngược sáng, lóa mắt làm Trần Tê không thể rời bước.
Một bước, hai bước, ba bước.
Cậu không để lại một ánh mắt, lập tức rời đi, lướt qua cô.
Nhưng dường như có một khoảnh khắc dừng lại.
Tác giả có điều muốn nói: truyện ngắn, khoảng 20000 từ.