Mộ Tây rốt cuộc vẫn không thể đi công tác, buổi tối nhận được điện thoại của cô giáo Tiểu Đào nói là Tiểu Đào phát sốt do bị lên sởi. Khi Lục Nhược chở cô đến nơi, Tiểu Đào bị bọc thật kín ngồi trong phòng giáo viên.
Cô y tá trấn an Mộ Tây, ở tuổi này trẻ con rất dễ mắc sởi, cận thận chăm sóc mấy hôm sẽ đỡ ngay thôi, cái chính là không được ra gió, đồ ăn phải cẩn thận một chút là được.
Mộ Tây nhìn khuôn mặt sốt đến đỏ bừng của con, thấy con khó chịu, mặt mày nhăn thành một đoàn vô cùng khổ sở. Tiểu Đào không giống như mọi ngày, nhìn thấy cô cũng chỉ mở ra đôi mắt thất thần nhìn cô nhỏ giọng gọi: “Mẹ” rồi lại nằm gọn trong lòng cô.
Thấy dáng vẻ khổ sở của con, Mộ Tây liền giao hết việc cho Lộ Dao chỉ muốn chuyên tâm chăm sóc Tiểu Đào.
Ngôi nhà thật lớn nhưng tất cả cửa sổ đều bị đóng chặt. Mộ Tây vuốt ve làn da nóng bỏng của con chỉ muốn thay con bị ốm. Nước da của Tiểu Đào vốn trắng nõn nay lại đầy những chấm đỏ trông rất kinh dị, hai má hồng phúng phính cũng nổi lên mấy nốt đỏ đáng ghét, thằng bé mệt đến mức cơm cũng không buồn ăn.
Mộ Tây làm cháo ngọt mà con thích nhất nhưng dỗ nửa ngày nó cũng chẳng chịu ăn, rúc đầu chui vào trong chăn trốn.
Mộ Tây nóng lên: “Mau ngồi dậy, không ăn mẹ đánh cho một trận bây giờ!”
Tiểu Đào Quân khóc nấc lên.
Lục Nhược nhìn những nốt đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-nguoi-cu-don-nguoi-moi/2996641/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.