Trong chốc lát, hai người không nói gì với nhau chỉ lẳng lặng. Mộ Tây đứng trên cầu thang, cho dù khoác áo khoác của anh nhưng dưới ánh đèn sáng ngời, vẫn có tể nhìn thấy rõ ràng những dấu hôn nhợt nhạt trên cổ, thêm nữa áo khoác của anh vốn rộng thùng thình, che lại mông của cô, nhưng váy bị xẻ cao lên trên lộ ra ngay cả bên trong đùi non của cô cũng có những dấu vết ái muội.
Hạng Vị Ương ho khan một tiếng chữa ngượng, tim anh bỗng nhiên có cảm giác rất khó hiểu, trong lòng chợt giấy lên một cảm giác khó tả. Tâm trạng phiền muộn, anh rút một điếu thuốc ra, hung hăng hút lấy một hơi.
“Thực xin lỗi! Không phải tôi cố ý đâu!” Mộ Tây áy náy nói.
Hạng Vị Ương nhả khói thuốc, giày da nhẹ di qua lại vài cái, vẫy vẫy tay: “Không sao, không thèm chấp nhặt với cô… Cô ra chỗ nào khuất khuất một chút ngồi tạm chờ tôi lấy cho cô bộ quần áo.”
Mộ Tây ngồi xuống sô pha gần chân cầu thang, lấy di động của Lục Nhược ra đùa nghịch một chút. Người đàn ông này thật tự kỷ hóa cuồng mất thôi ngay cả di động cũng là màu trắng. Theo từng nút bẫm của cô một loạt ảnh hiện ra, hình như là.. ảnh chụp cô cùng Tiểu Đào.
Cô mở document ra trong đó toàn là ảnh chụp hàng ngày của cô cùng Tiểu Đào Quân. Ảnh chụp cô đang chọn đồ ăn, ôm Tiểu Đào về nhà, thậm chí còn có mấy cái chụp ảnh cô ở trong cửa hàng chọn nội y.
Bỗng nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-nguoi-cu-don-nguoi-moi/2996639/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.