Chương trước
Chương sau
Trải qua mây mưa xong, Mộ Tây cùng Lục Nhược lái xe về nhà.

“Đúng rồi,” Lục Nhược đầu dựa dựa vào cửa kính xe, miễn cưỡng nhìn Mộ Tây lái xe, “Mấy ngày hôm nay Lưu Kiểm vẫn thúc giục anh cho em đi làm, em nghĩ sao?”

Mộ Tây khẽ run lên: “Không được, vợ chồng đi làm cùng một chỗ ảnh hưởng không tốt. Hơn nữa Lưu Kiểm người đó….”

Lưu Kiểm là trưởng phòng tiêu thụ, hằng năm đều đạt thành tích cao cũng là một nhân tài của Lăng Hiên. Sau khi về nước Mộ Tây đến văn phòng Lục Nhược thu thập đồ đạc bị anh ta gọi vào trong phòng. Đối phương là một người đàn ông lạnh như băng, dưới cặp kính gọng vàng là đôi mắt sắc bén quan sát cô.

Mộ Tây nhìn anh đang mở hồ sơ ra, nói là thời gian trước Lục Nhược có nhờ anh sắp xếp việc cho cô bây giờ anh mới có thể quan tâm đến, Mộ Tây ngày mai có thể đến phòng tiêu thụ làm việc. Mộ Tây kinh ngạc nhớ đến mình còn có suy tính khác, Lưu Kiểm khí thế bức người, lại là một người cương ngạnh. Đối với cô, nơi này thật không phù hợp.

Mộ Tây lấy dũng khí hỏi anh: “Anh trông rất cường ngạnh lạnh nhạt, rốt cuộc làm sao có thể gặp khách hàng bàn chuyện làm ăn!”

Lưu Kiểm đẩy đẩy gọng kính, lại s vuốt mặt mình: “Khách hàng đều nói khuôn mặt này của tôi rất đáng tin cậy.”

“Ha ha ha…” Nghe Mộ Tây nói xong, Lục Nhược cười lớn.

“Có gì buồn cười sao?” Mộ Tây nhìn anh một cái, cô rất buồn cười sao? “Anh cũng nên nói anh đi, anh thật là…”

Lục Nhược cười đủ: “Nhị Tây có phải em rất có ấn tượng với trưởng phòng tài vụ?”

“Phòng tài vụ?” Lúc này vừa đúng đến ngã tư đường có đèn đỏ, Mộ Tây dừng xe suy nghĩ một lúc, nhớ đến hình ảnh một người phụ nữ: “Là cái chị luôn đi giày mười phân, tóc vấn cao, đi rất nhanh? Anh vẫn hay gọi Vương tỷ?” Ngày thường cô không hay tới công ty, nhân viên công ty cũng không quen thuộc lắm.

“Ừ đúng rồi đó.” Lục Nhược cười khinh khích: “Cuối năm, Vương tỷ đề nghị muốn làm trưởng bộ phần tài vụ. Lưu Kiểm đối với chuyện này vẫn không hài lòng anh cho rằng lý lịch Vương tỷ so với anh ta vẫn có phần kém hơn tại sao có đủ tư cách đứng ngang hàng với anh ta.” Mộ Tây có chút khó hiểu, muốn anh nói rõ: “Nói cho cùng là Lưu Kiểm muốn thăng chức?”

“Nhưng nó với em có quan hệ gì?” Đèn đỏ đi qua, Mộ Tây cho xe chậm rãi lăn bánh.

“Chị gái của anh khi mới vào làm là làm ở bộ phận của Vương tỷ, đại khái Lưu Kiểm đem hai chuyện này liên hệ lại với nhau. Nghĩ em là vợ anh nên sẽ có chút nâng đỡ.”

“Trời ơi ạ! Đen tối!” Mộ Tây cảm thán.

Lục Nhược lồng tay vào tóc cô: “Có cái gì mà đen tối, mọi người ai cũng muốn tiến cao hơn, đó là chuyện tự nhiên thôi mà. Khó trách chị em nói em ngốc, anh bây giờ cũng thấy không sai.”

Mộ Tây không phục lắm: “Anh mới ngốc. Đi với bụt mặc áo cà sa đi với ma mặc áo giấy, anh nghĩ em và anh sẽ không sao?”

Lục Nhược cười nhạo nói: “Lúc trước em nhận tiền lương của anh nhưng vẫn cùng anh tranh cãi nói cho cùng vẫn không giống một viên chức. Không đi làm cũng được hàng ngày nấu cơm đợi anh về ăn cơm.”

“Em sẽ đi tìm công việc mới, ai muốn làm người hầu của anh.” Mộ Tây chuyển tay lái: “Dù sao vẫn còn sớm, em mang anh đi tới nơi làm mới của em, còn gặp được bạn cũ.”

Trong lòng đã có quyết định rõ ràng, làm việc trong môi trường cường độ cao lại nhiều quy củ vốn không thuộc sở trường của cô. So với Mộ Bắc cùng Mộ Nam nhanh chóng đi làm thì cô lại chầm chậm làm xong nghiên cứu sinh mới đi tìm việc, cho dù Mộ gia là gia đình có thế lực nhưng con đường công danh của cô cũng thật rất gian nan. Mộ Bắc là người có tham vọng, luôn là một người chị kiêu ngạo, cô so sánh thì không bằng, trong bốn chị em chỉ có cô là kém nhất nhưng ai để ý chứ. Mộ Bắc sớm vỗ ngực dặn trước, nếu như có bất cứ vấn đề gì ba chị em họ vẫn có thể đến tìm chị cả để nương tựa.

**

“Em muốn đến đây làm việc gì? Lau bàn rửa bát sao?” Lục Nhược theo ngón tay Mộ Tây chỉ vào xem qua. Là một quán cà phê mới mở, thông báo tuyển dụng còn dán ngoài cửa.

“Là nhân viên chạy bàn,” Mộ Tây mị mị cười “Chỉ bắt đầu từ 12 giờ trưa, buổi sáng được nghỉ, buổi tối…”

“Buổi tối là của anh!” Lục Nhược vội vàng tuyên bố quyền sở hữu, “Thấy em không có chí lớn như vậy, anh thật vất vả mới nuôi được em… Thế ông chủ đối tốt với em như vậy không có ý đồ gì chứ?”

“Anh nói đi đâu vậy?” Mộ Tây chạy đến trước chào hỏi: “Lâm Sinh bên này!”

Lâm Sinh nhìn thấy Mộ Tây cùng Lục Nhược ngồi bên trong xe, anh cảm thấy hai người đi cạnh nhau rất đẹp đôi.

“Anh ta là ông chủ?” Lục Nhược chỉ Lâm Sinh.

Mộ Tây gật đầu.

“Anh thấy càng lo hơn”

**

Sinh nhật của Lục Nhược cùng Lục Hi được tổ chức ngay tại Lục trạch, Lục gia phụ mẫu nói rằng ở Lục trạch cả nhà vui vẻ ăn cơm chính là tiệc gia đình. Mặc dù nói như vậy nhưng cũng có không ít người mộ danh mà đến. Cho dù bỏ lại quà tặng rồi về nhưng cũng rất phiền hà, sau Lục Nhược đem cửa chính đóng lại cái ‘rầm’ không cho người lạ đi vào.

Chính là, đang lý ra Mộ Tây phải ngồi trong phong bếp cầm dao nhưng Lục Nhược lại ngồi ngoài phòng khách nói chuyện đến là vui vẻ. Rốt cuộc là vì sao?

Con gái đã có chồng, cô căm hận chút tức giận lên con gà nằm trên thớt, trong khi đàn ông ngồi nói cười hi ha trên phòng khách, cô chặt quá mạnh tay làm văng mất đùi của con gà.

“Tốt rồi, Mộ Tây ở đây có mẹ và dì Trương là được rồi, con lên phòng khách cùng bọn họ nói chuyện đi, Hi Hi nhà chúng nó cũng sắp tới rồi đó, người trẻ tụ họp lại cũng nên đánh bàn mạt chược cho vui. Phòng bếp cứ để cho chúng ta là được.” Lục mẹ xem cô mất hứng bèn xua cô ra ngoài. “Phiên Phiên cùng Lục Nhược lớn lên cùng nhau. Mẹ cũng gọi nó đến. Các con bằng tuổi chắc cũng có nhiều chuyện để nói, mẹ thấy nên ở cùng một chỗ thì hơn”

“Mẹ, mẹ cứ để đó con làm là được rồi, mẹ lên trên nghỉ ngơi đi!” Mộ Tây cảm thấy thật ngượng, cô thật là cũng muốn lắm nhưng…!

Không biết Lục Nhược cùng Vu Phiên Phiên ở bên kia nói cái gì, cô ta chống cằm tỏ vẻ rất chăm chú, trước ngực là một cơn sóng thần thật lớn.

Thanh mai trúc mã tất có điều mờ ám. Cô lau tay tiến lại.

Vu Phiên Phiên nhìn đến Mộ Tây, cười nói: “Anh, nên xưng hô thế nào cho tiện đây, Tiểu Mộ muội muội hay em dâu!”

Đương nhiên muốn được gọi là em dâu rồi, trong lòng Mộ Tây gào lên.

“Kêu Nhị Tây là được rồi!” Lục Nhược đem chủ nghĩa đại nam tử áp đặt.

“Nhị Tây, nghe thật hay!” Vu Phiên Phiên cười đến minh minh diễm diễm, Mộ Tây cảm thấy hơi khó chịu, không nói rõ được.

Trực giác của phụ nữ quả không sai, Lục Nhược bị Lục cha kéo đi. Cô đành ở lại nói chuyện cùng Vu Phiên Phiên, cô vẫn thích ở cùng Lục Nhược hơn.

Mộ Tây đang ăn nho nghe được câu nói của Vu Phiên Phiên thiếu điều mắc nghẹn, cố gắng nuốt miếng nho xuống. Chị ta có ý tứ gì vậy?

Chị ta nói năng nhỏ nhẹ, lại có chút ưu sầu: “Tôi thật hâm mộ em. Trước khi Lục Nhược quen em chưa bao giờ lo lắng cho cảm giác của người khác tôi cũng nói với anh ấy nhiều về chuyện này rồi. Nhưng sau khi quen em mấy tháng, liền khiến nó đối xử với em thật ân cần, thật khiến cho người khác ghen tỵ,”

Mặc dù được nhân sự giáo dục hoàn hảo từ gia đình, nhưng trên mặt Mộ Tây cũng không giấu nổi vẻ chán ghét.

“Phiên Phiên.” Lục mẹ nhiệt tình nhắc nhở: “Lại đây nếm thử món này xem có hợp khẩu vị các con không.”

“Ngon lắm dì ạ.” Vu Phiên Phiên đứng dậy nói với Mộ Tây: “Em biết không? Nếu em không cùng Lục Nhược kết hôn sẽ là tôi. Em có biết mục đích nó kết hôn là gì không? Nếu không phải anh ấy phát hiện tôi có cảm tình với anh ấy, anh ấy muốn lấy tôi. Anh ấy từng nói: trong lòng anh ấy, người yêu duy nhất cho tới giờ vẫn chưa từng thay đổi.”

“Khoan đã,” Mộ Tây cầm tay Vu Phiên Phiên: “Chị nói này để làm gì?”

“Là tôi đã lầm. Nhìn anh ấy thương em như vậy, tôi thấy cho dù không phải tình yêu, có thể tận hưởng như là một thói quen cũng hẳn không sai.” Vu Phiên Phiên rút tay mình ra: “Anh ấy luôn làm cho tôi bị tính sai, gặp nhau trong một cuộc chơi, tôi chợt nghĩ chỉ là gặp dịp thì chơi, không nghĩ tới nó là chân tình. Tôi thật ghen tị khi nhìn thấy em bên anh ấy có thể hạnh phúc. Em không cần đắc ý, căn bản anh ấy không yêu em.” Trong đáy mắt Vu Phiên Phiên hiện lên chút hèn mọn: “Bất quá em chỉ là kẻ thay thế mà thôi. Hứ, A Tây sao?”

(Jumbo chú thích lại một lần nữa nhé!

慕西: Mộ Tây phát âm Mu Xi

曦曦: Hi Hi phát âm Xi Xi)

Mộ Tây chợt hiểu, mình gặp được người phụ nữ ác độc trong truyền thuyết. Chính cô ta không chiếm được cũng phải làm cho người con gái của anh thống khổ. Đó chính là điều mà cô ta đang cố nói. Hẳn trước kia cô ta cùng anh có quan hệ rất tốt với anh nhưng lại chính mình dần dần phá hỏng mối quan hệ: “Đáng tiếc, chị ngay cả một chút danh dự cũng không giữ được.” Mộ Tây chỉ ra điểm cốt yếu: “Chị ghen tị, em bất quá cũng chỉ là một người thay thế mà thôi. Anh ấy từng nói em cùng người đó tuyệt không giống nhau. Hôm nay là ngày vui, em không cùng chị so đo, chị tự trọng một chút. Mặc kệ như thế nào, em là cũng là chủ nhân nhà này, nói bậy.” Mộ Tây làm tư thế đuổi khách: “Liền cút đi.”

Một chút huyết sắc còn lại trên mặt, Mộ Tây môi run run xoay người quay trở lại phòng bếp. Bước hai bước lại quay đầu mang theo ác ý nói: “Hi Hi…”

“Làm sao vậy, ai chọc giận em?” Lục Nhược từ trên lầu đi xuống thấy Mộ Tây bĩu môi tức giận, lại ôm cô dỗ dành.

Cãi thắng thì được cái gì? Mộ Tây thở dài ôm cổ Lục Nhược, người phụ nữ này đã thành công chọc phá tâm trạng của cô. Cô đem tất cả chuyện của Hứa Diệc Hàng nói cho Lục Nhược, anh lại không hé rắng nửa lời về đoạn tình trước kia. Nói không thèm để ý, chính cô cũng không làm được. Yêu càng nhiều lại càng để ý.

“Chính anh chọc vào cây đào hoa. Thế nào muốn được nhận thưởng hay không?” Mộ Tây dựa vào bả vai anh.

Lục Nhược vô tình cười: “Không bằng xử lưu đày.”

“Chính anh tự kết án đấy nhé, Đào Hoa công tử.” Mộ Tây cắn anh một cái. Lục Nhược đẩy cô ra cúi xuống muốn hôn cô, Mộ Tây vừa ngẩng đầu lên lại thấy Lục cha sắc mặt xấu hổ đứng ở trên cầu thang. Cô bối rối đá Lục Nhược một cái: “Có người!”

Sắc mặt Lục Nhược liền mất hứng, nhưng cũng ngoan ngoãn kêu một tiếng “Bố.” Mộ Tây hứ một tiếng. Lục cha chắp tay sau lưng uy nghiêm: “Ừ.”

Nhìn thấy Lục cha đi ra phòng khác Mộ Tây mới từ sau lưng Lục Nhược đi ra: “Bố với anh vừa nói chuyện gì?”

“Chính là bảo anh nghe lời, đừng tạo rắc rối, cưới vợ rồi phải trưởng thành linh tinh, còn có…” Lục Nhược dừng lại.

“Còn có cái gì?”

Lục Nhược véo hai má cô, day day vài cái: “Làm cho anh thêm sức lực, nhanh nhanh để em có em bé.”

Mộ Tây mặt ửng hồng: “Nói linh tinh, bố làm sao có thể không đứng đắn như vậy!”

Chuyện về đứa nhỏ trong câu chuyện vì Âu Dương San đến mà bỏ dở. Âu Dương San lâu rồi chưa gặp Mộ Tây, vừa thấy cô liền hướng cô làm nũng: “Chị A Tây, ôm em một cái, ôm một cái!”

“Kêu là mợ, không đánh vào mông!” Lục Nhược đe dọa, vỗ vỗ vào mông Âu Dương San.

“Cậu phi lễ!” Âu Dương San giả khóc.

Đứa nhỏ đáng yêu chọc một vòng khiến mọi người nở nụ cười. Mộ Tây véo yêu khuôn mặt nhỏ nhắn của Âu Dương San. Không khí vui vẻ làm cô bỏ qua khúc mắc trong lòng. Nếu cô cùng Lục Nhược sinh con, không biết sẽ giống ai đây!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.