Tháng 7 thời tiết khô nóng khó chịu, chỉ có sáng sớm không khí còn có chút mát mẻ. Ở phía Tây thành phố S có một nghĩa trang rất lớn, xung quanh có rất nhiều cây cổ thụ tỏa bóng mát. Dưới chân cây cối um tum tốt tươi so với nơi khác không phải vì không khí trong lành mát mẻ hơn mà trở nên tốt tươi chẳng qua là nhờ đất ở đây tốt hơn ở những nơi khác.
Dưới đất âm u còn vương vãi không ít những giấy tiền đốt còn sót lại. Ở một góc khuất, có một ngôi mộ đứng một mình biệt lập, giữa tấm bia có khảm hình một cô gái. Hứa Diệc Hàng ngồi cạnh bia mộ lặng lẽ vuốt ve những hoa văn tinh tế trên bia.
Dưới chân chợt lạnh lẽo, hoa văn trên tấm bia đó chính là nó rồi, phía trước mộ có một bó hoa đã khô quắt. Anh cầm bó hoa lên thấy phía ngoài cánh hoa đã héo tàn nhưng nụ hoa bên trong vẫn còn tươi.
“Hứa Diệc Hàng, ngày kia là giỗ của Khang nãi, em mua hoa đến, anh đưa cho chú!” Ngày đó, anh nằm dài trên bàn thấy bó hoa cô đặt ở trên bàn, nhìn nụ cười của cô khi đó, hai má cô khẽ ửng hồng.
“Cám ơn, không cần đâu!” Khi đó anh còn chưa biết rõ cô, thân thiết quá như vậy anh thấy không quen. Nhưng cô lại rất kiên trì, cuối giờ trực nhật sau khi anh đi đổ rác về lại thấy bó hoa đó đặt trên bàn học của anh. Anh đem hoa trở về nhà, đưa cho mẹ. Mẹ nhìn bó hoa đầu tiên là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-nguoi-cu-don-nguoi-moi/2996588/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.