"Tạ Khiên."
Tạ Khiên ngẩng đầu, phát hiện Nguyễn Chi không biết quay lại từ bao giờ, đang đứng cách đó hai mét, một người đứng ở nơi ánh sáng không chiếu đến, cả khuôn mặt đều giấu trong bóng tối, không chút biểu cảm, vừa nhìn có chút dọa người.
"Ừng ực."
Tạ Khiên lặng lẽ nuốt nước bọt, "Sư, sư tỷ."
Nguyễn Chi đứng tại chỗ không động đậy: "Đệ ra đây một lát."
Tạ Khiên đột nhiên có dự cảm, hắn lề mề bò ra, ngập ngừng ôm kiếm đi đến trước mặt Nguyễn Chi.
Hai người cùng đi ra khỏi động.
"Nguyễn sư tỷ, tỷ tìm ta......có chuyện gì?"
Tạ Khiên không khỏi thấp thỏm hỏi.
Nguyễn Chi nhìn động tác ôm kiếm của hắn, giống như nhìn thấy bản thân vừa gà vừa hoảng loạn, lời nói ra dịu dàng hơn nhiều so với dự tính: "Những lời ngươi vừa nói ta nghe thấy hết rồi."
Cô dừng lại một chút, đang nghĩ lời tiếp theo.
Cảm thấy Tạ Khiên không chỉ gà mà còn nhát gan, nói nặng lời quá nhỡ đâu đả kích thằng nhỏ thành đồ ngốc luôn thì phải làm sao?
Tạ Khiên mơ hồ chớp mắt, nhìn thấy rõ sự bối rối trên mặt Nguyễn Chi, đột nhiên nhận ra: Nguyễn sư tỷ, là đang thẹn thùng!
Nguyễn Chi cuối cùng cũng nghĩ xong:
"Tạ sư đệ, cả đời này ta đều- -" sẽ không thích Tiêu Ước.
"Còn chưa nói được một chữ Tạ."
Tạ Khiên đã học được cách cướp lời, biểu cảm "đệ đều hiểu", mắt rưng rưng nhìn Nguyễn Chi, "Sư tỷ, ta hiểu ý của tỷ! Những lời ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-ngoc-buc-xuyen-thanh-phao-hoi-nu-phu/3350717/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.