Nguyễn Chi đang nghĩ, có phải là khuôn mặt này làm cho Tiêu Ước tự tin, cho rằng cứ nắm tay là thích thầm.
Nếu không phải vì hắn đột nhiên nhảy ra chặn đường thì cô cũng sẽ không vì phanh gấp mà tóm lấy cánh tay hắn.
Bình Cao Tuyết Sương được nhét qua này, được Nguyễn Chi trên đường chạy đến Lưu Tiên đường tiện tay ôm vào lòng, cô vừa cảm thán sự tự luyến của nam chính, vừa nghĩ đây cũng xem như một lần hiếm có pháo hôi cô cướp được cơ duyên của nam chính—nếu như trận đấu với Mạnh Ngọc Sơn được xem như một cơ duyên.
Nhìn chung thì, nam chính tự luyến, với cơ duyên này cộng với Cao Tuyết Sương là huề nhau, một bút xóa sổ.
Nguyễn Chi tận dụng thời gian được nghỉ chạy đi chạy lại một chuyến, vòng hai vừa lúc bắt đầu, cánh tay cô đã bó thuốc rồi, lại quay về trạng thái sinh lực tràn đầy.
Pháo hôi nữ phụ là nghiệp diễn, nhưng thời gian khác cô cũng như nhiều thêm một nhân sinh mà.
Các đệ tử đã qua vòng một đều tụ tập ở sau chân núi, đồng thời cũng không có quy định đặc biệt nào, đánh mất bội kiếm và tự nhận thua thì tính là bị loại.
Kiếm tu nói cho cùng thì là tu sĩ làm bạn với kiếm, nếu nói nửa điểm cũng không bị thương tự nhiên là không thể nào, cho phép tranh đoạt đấu đá trong phạm vi bình thường, chỉ là không cho phép ác ý đả thương người khác.
Các đệ tử cơ bản đều tự phát tụ hợp đội ngũ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-ngoc-buc-xuyen-thanh-phao-hoi-nu-phu/2768432/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.