Sáng sớm, tiếng bước chân cùng tiếng bọn trẻ chơi đùa vang lên.
Lục Viễn mở mắt, đối diện một khuôn mặt đang mỉm cười phía trên. Anh ngủ bên mép giường, tựa như đột nhiên không kịp chuẩn bị, người lật ra bên ngoài một cái, lăn xuống giường.
Rầm một tiếng.
Tạ Vũ thấy vẻ mặt chật vật ngái ngủ của anh, cười lớn thành tiếng.
Lục Viễn liếc cô một cái, từ dưới đất đứng lên, phủi phủi bụi trên người, cúi đầu nhìn về phía người nửa nằm bên giường: “Cô làm gì đấy?”
Tạ Vũ nghiêng đầu nói: “Tôi đang do dự có cần hôn anh không, anh nên dậy trễ hơn chút nữa chứ.”
Lục Viễn xì một tiếng, lạnh mặt nói: “Vô vị.”
Tạ Vũ cười nói: “Nhưng anh về ngủ lúc nào vậy, tôi vậy mà chẳng cảm thấy chút gì, vừa mở mắt thấy anh ở bên cạnh, giật cả mình.”
Lục Viễn nói: “Cô ngủ như heo chết, đương nhiên không cảm thấy rồi.”
Tạ Vũ làm lơ ví dụ của anh, nằm ở chỗ anh đã ngủ nói: “Thật kì lạ. Bình thường giấc ngủ của tôi rất nông, không biết tại sao tối qua ngủ say vô cùng, không biết anh về lúc nào, bên ngoài mưa tạnh lúc nào cũng không biết. Tôi cảm thấy nhất định là vì liên quan đến anh.”
Lục Viễn không rõ vì sao, khẽ nhíu mày: “Có ý gì?”
“Vì mùi của anh có tác dụng thôi miên tôi.”
Lục Viễn nói: “Nói vớ vẩn.”
“Anh không tin ư? Tôi cũng không tin, hay là tối nay thử lại lần nữa?”
Lục Viễn im lặng chốc lát,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-nao-trang-sang-dan-loi-anh-ve/2119522/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.