Chúng đệ tử đồng loạt chờ ta hạ lệnh.
Bạch Tiêu Tiêu cười lạnh:
"Người sắp kế thừa tông chủ Huyền Thanh Tông, quả nhiên bất phàm. Trước kia nghe theo lời ngu xuẩn của Dạ Trọng Hoa, ta còn tưởng ngươi chỉ là hữu danh vô thực."
"Giờ thì xem ra, c.h.ế.t dưới tay người như ngươi, cũng không phải nỗi nhục của ta."
Ma vật tâng bốc, ta chẳng lấy làm vui, chỉ lạnh lùng hỏi:
"Tiên môn là đất cấm của ma tu. Ngươi dấn thân vào đây là vì điều gì?"
Gần đây có lời đồn rằng ma giới dưỡng một loại linh thảo trăm năm, sắp trổ quả.
Ma tu rục rịch vượt giới tiến vào phàm trần, tất cả đều vì món chí bảo ấy.
Từ xưa chính – tà không đội trời chung, thứ có thể giúp ma tu một bước lên trời, tiên môn sao có thể khoanh tay để mặc? Chúng ta, cả ta lẫn Dạ Trọng Hoa, bị cử xuống phàm trần, chính là vì chuyện này.
Ta không hiểu.
Bao kẻ tranh nhau đoạt bảo, vì sao nàng ta lại mạo hiểm sinh tử chui đầu vào chốn nguy hiểm nhất nơi tiên giới?
Nhưng nàng ta chưa kịp đáp.
Phía sau điện đột nhiên vang lên tiếng động lạ.
Đan Tu hoảng hốt lảo đảo chạy ra: "Sư tỷ! Không xong rồi!"
"Sao vậy?!"
Có người thất thanh.
Bởi phía sau Đan Tu, là một luồng ma khí cực kỳ nồng đậm.
Không phải từ Bạch Tiêu Tiêu.
Mà là—
Lại một thân ảnh bước ra, gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt đầy bối rối, cúi nhìn miệng vết thương trên người đang nhanh chóng khép lại.
Nàng hoảng sợ nhìn về phía ta: "Tiên trưởng..."
"Ngu nương!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-nao-nguoi-se-quay-ve/4694680/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.