Nhưng đã muộn rồi, lời Dạ Trọng Hoa đã thốt ra rồi.
Phải rồi, chuyện hạ độc có thể không truy cứu, nhưng còn ma khí thì sao? Tông môn phòng thủ nghiêm ngặt, nếu độc không phải do Ngu nương hạ, thì ma khí kia từ đâu mà ra?
Hồng Trần Vô Định
Ta chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt khiến Bạch Tiêu Tiêu sợ đến hồn phiêu phách tán, tĩnh lặng rơi trên người nàng…
18
Nàng ta trông thấy tay ta khẽ động, chuôi kiếm trong tay khẽ nghiêng.
Thậm chí, chân ta cũng đã nâng lên.
Người vốn đang làm bộ bò về phía Dạ Trọng Hoa bỗng như chim sợ cánh cung, giật mình lùi lại một bước dài.
Đôi mắt đẹp kia đẫm lệ, hoảng loạn không thôi:
"Không, đừng lại gần... Trọng Hoa ca ca, cứu ta với!"
Dạ Trọng Hoa như sực tỉnh, vội lao lên cản ta:
"Đỗ Thanh Từ! Nàng ấy là phàm nhân, ngươi định làm gì?!"
Hỏi mà như không hỏi.
Trường kiếm rạch nát hư không, không chút do dự, ta thẳng tay c.h.é.m về phía khuôn mặt của Bạch Tiêu Tiêu!
"Cẩn thận! Sư tỷ, nàng ấy là phàm nhân đó!"
Có người lo lắng kêu lên.
Chẳng ai ngờ ta sẽ động thủ với một phàm nhân, rõ ràng khi nãy chính ta còn vì chuyện Dạ Trọng Hoa đ.á.n.h trọng thương phàm nhân mà trừng phạt hắn.
Thế nhưng tốc độ của ta không những không chậm lại, uy thế lại càng mạnh mẽ.
Một kiếm này c.h.é.m xuống, Bạch Tiêu Tiêu sao còn có thể toàn mạng?
"Trọng Hoa ca ca! Trọng Hoa ca ca!"
Tiếng khóc ai oán vang vọng khắp điện.
Dạ Trọng Hoa bất chấp hết tất cả, dốc toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-nao-nguoi-se-quay-ve/4694679/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.