Dương Ngọc Hân - một cô gái mà có lẽ tôi không bao giờ có thể đoán được ý của cậu ấy. Ôm sự ấm ức muốn được cậu ấy an ủi. Ai ngờ cậu ấy lại không chịu ngồi yên, quay qua quay lại làm gì để rồi ngại ngùng không dám nhìn thẳng vào tôi. 
Nhưng cảm giác quả thật không tệ tí nào, xúc cảm ấm nóng vẫn còn lưu lại nơi khóe môi. Lồng ngực của tôi lúc đó như ngừng đập, khó khăn lắm mới tự an ủi trải tim kích động kia lại. Lúc cô nhóc hậm hực quay đi, tôi liền có chút hối hận rồi. 
Với sự kích động trong người, tôi có vài câu hỏi khiến Hân khó xử. Có lẽ quá đột ngột nên Hân nhìn tôi như một đứa bị bệnh. Không khỏi có chút khổ sở, nói thật với lòng mình cũng là lỗi của tôi sao? 
Tôi cũng là con người mà. Đến cả thích, Hân cũng không cho phép tôi à? 
Còn sợ hãi nói tôi bị ai đó dựa, không thèm nghe tôi nói liền chạy mất. 
Tôi hậm hực có ý định đi về, đột nhiên có chút giận dỗi. Có nhất thiết phải làm ra bộ dạng khó tin như vậy không. Cho đến khi tôi vô tình nghe được những lời nói của Hân sau hàng cây. 
Cứ như một quả bóng bị rút hết hơi bên trong, tôi ỉu xìu lặng yên nghe Hân nói, hoá ra trước giờ cậu ấy vẫn luôn nghĩ tôi như vậy. Khó trách tại sao lại né tôi như né tà như thế. 
Tôi nghĩ mình phải thẳng thắn nói chuyện với cậu ấy 
Phải gỡ bỏ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-nao-moi-duoc-yeu-/3567355/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.