Khi Lục Trúc trở về,ta đã nhàn nhã nằm nghiêng trên giường, ta dùng một tay chống đầu, mộttay đặt trên vài cái rương gỗ nhỏ phía trước. Trông ta uể oải, ở mặtngoài nhìn không ra đang nghĩ cái gì. Lục Trúc thật kinh ngạc nhìn ta,bởi vì ta để khăn che mặt ở một bên, nàng biết bình thường ta rất kiêngkị lộ ra mặt của mình.
"Tiểu thư." Lục Trúc đi đến cạnh giường, khom người: "Quản gia nói cơm chiều đã chuẩn bị xong rồi."
Ta nâng mí mắt, xoay người ngồi dậy, cầm một cái rương gỗ nhỏ trong tay,mở miệng nói: "Lục Trúc, ngươi cũng không muốn ở lại thuyền hoa phảikhông? Cho dù chỉ làm nha hoàn, nơi đó cũng không trong sạch. So vớiviệc này, không bằng lấy chút tiền ở bên ngoài sống yên ổn qua ngày."
Thấy ta nói vậy, Lục Trúc ngẩn người, nghi hoặc mở miệng: "Vì sao tiểu thưnói như vậy? Ngươi không trở về sao. . ." Mấy ngày nay Lục Trúc bị tiềnnện đến mức choáng váng, trong mắt ngoại trừ tiền cũng chỉ là tiền, rờikhỏi thuyền hoa, cơ hội kiếm tiền đã không còn.
"Tất nhiên khôngthể trở về, nếu không phải lúc trước được tú bà cứu và cũng không cócách nào rời đi, ta sẽ không ở nơi đó. Hiện tại bằng tài sản trong tayngươi, có thể cho ngươi cuộc sống sung túc qua nhiều năm, nếu tiết kiệmmột chút, có lẽ dùng đủ một đời, người a, không nên quá tham lam." Tanói, đi vòng quanh Lục Trúc đang đứng ngốc tại chỗ.
Ta đã nói như vậy, Lục Trúc không thể không hiểu ý tứ của ta: "Tiểu thư đang đuổi tađi sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-nam-tieu-tuong-gap-phai-nu-tan-giang/2109992/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.