Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diễn đàn đại học Lan đã nổ tung.
Mấy phút sau khi Hứa Bùi đăng Weibo, các loại bài đăng liên quan ùn ùn xuất hiện như bầy cá bị đánh mìn.
Đợi đến bình luận thư mấy chục mới có một người đánh một hàng dấu chấm than, phá vỡ đội hình: Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[!!!!! Tui đã bỏ lỡ chuyện gì vậy? Thanh mai của Hứa thần không phải Thư Nhu Nhi sao!!!]
Một lúc sau, mắt cô chợt lóe sáng, "Em nhớ ra rồi!"
Hứa Bùi nghiêng đầu sang nhìn cô, "Nhớ ra cái gì?"
"Câu hỏi anh vừa hỏi em!"
--Trong hội thao, môn thi nào anh không được giải.
"Chính là môn này!" Nhan Thư đã nhớ ra một số chuyện thú vị, đôi mắt lập tức trở nên long lanh, "Môn chạy ba chân, hai đứa mình chơi cùng nhau, môn thi này anh không được giải, có đúng không?"
Hứa Bùi không trả lời ngay mà chỉ cười cười.
Nhan Thư lại nhớ ra chuyện gì đó, cũng bật cười theo anh, "Không được giải thì cũng quá là bình thường, em nhớ anh chơi trò này dở ẹc, chân hai đứa cứ khấp khểnh, đi thế nào cũng chẳng chạy được!"
Cô trơ mắt nhìn hết đội nay đến đội khác vượt qua hai người bọn họ, trong lòng nôn nóng vô cùng, thấy anh chuẩn bị té ngã, sau đó...
Nhan Thư cụp mắt, ánh mắt rơi vào đôi tay đan chặt vào nhau của hai người ở trong ảnh.
Và rồi, cô dứt khoát túm lấy tay anh.
Kéo anh đi về đích.
Lúc đó cô còn buồn bực cảm thán với Vưu Giai rằng: "Tế bào vận động của Hứa thần tập trung hết lên não rồi sao?"
Nhan Thư nhớ ra chuyện này, len lén liếc cánh tay rắn chắc mạnh mẽ của Hứa Bùi.
Vóc dáng của Hứa Bùi, trông có vẻ không giống như người mất cân bằng tế bào vận động.
Cô hỏi với vẻ khó hiểu: "Lúc đó, sao anh chạy chậm thế!"
Hứa Bùi hơi nhíu mày hỏi lại: "Có ư?"
"Sao lại không chứ!"
"Anh không nhớ nữa."
Miệng thì nói không nhớ, nhưng trên thực tế, từng chi tiết nhỏ nhặt xảy ra vào ngày hôm ấy, đều được khắc vào trong đầu Hứa Bùi.
Cảm giác ấm nóng truyền ra từ nơi làn da kề cận.
Anh vẫn bình thản, nhưng dường như anh có thể nghe thấy tiếng đập rộn vang trong lồng ngực của mình.
Đoạn đường thi chạy không hẳn là ngắn, nhưng đối với anh mà nói chỉ chớp mắt là đi qua.
Anh cố tình bước chậm lại, chậm hơn nữa, rồi lại chậm hơn nữa.
Ai dè đi được một nửa, Nhan Thư đã cuống lên, trực tiếp duỗi tay nắm lấy tay anh.
Tâm trí của anh đã trống rỗng trong tích tắc.
Tối hôm ấy, anh đã có một đêm không ngủ.
Giọng Nhan Thư vang lên bên tai, "Sao lại không nhớ cơ chứ? Lúc đó vì anh đi quá chậm còn em thì đi quá nhanh, hai đứa mình suýt nữa đã vấp ngã!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]